Tất cả mọi người đều không khỏi cảm thấy nếu Tiêu Vũ Hiên nói thêm một lời nào, chỉ sợ ngay cả hắn ta cũng bị liên lụy.

Có người xem kịch hay, có người lo lắng, nhưng mọi người không ngờ được là người thứ hai lên tiếng xin cho lại là Dung phu tử.

Dung phu tử chắp tay thi lễ nói: “Thái Hậu, những kẻ cường đạo kia vì chuông Phá Hồn mà ngang nhiên truy sát Cố tam tiểu thư, Cố tam tiểu thư không có võ công, có thể tránh được một kiếp quả thực hiếm thấy, ngọc Nguyệt Nha vị vỡ, nàng ta phải có trách nhiệm, nhưng nếu nói đến hung thủ thật sự, thì phải là những kẻ cường đạo kia, xin Thái Hậu hãy cho hình phạt nhẹ hơn”.

Cố Thanh Hy có chút ngạc nhiên, nàng và Dung phu tử từ xưa đến nay không vừa mắt nhau, vậy mà ông ta lại cầu xin cho nàng.

Có điều câu sau, sao nàng nghe lại thấy không thoải mái lắm.

Phu tử của học viện Hoàng gia mở miệng cầu xin, theo lý mà nói Thái Hậu hẳn là sẽ nể mặt ông ta, nhưng lần này Thái Hậu nổi giận lôi đình, hạ quyết tâm đổ hết tội lên người Cố Thanh Hy, đương nhiên sẽ không nghe lọt tai lời của Dung phu tử.

“Bản cung chỉ biết, ngọc Nguyệt Nha bị vỡ trên tay nàng ta, nếu nàng ta không có năng lực giữ gìn thì không nên giữ trên người, hơn nữa ngọc Nguyệt Nha đã vỡ, nàng ta còn không biết xấu hổ đòi bản cung năm ngàn vạn lượng bạc”.

Thực sự coi tiền của bà ta là từ trên trời rơi xuống sao?

Nghe thấy vậy, Cố Thanh Hy càng vô tội: “Thái Hậu, vừa rồi ta hỏi đi hỏi lại người có hối hận không, nhưng người nói không hối hận, việc này sao lại đổ lên đầu ta. Hơn nữa, người cũng không nói nhất định phải đưa ngọc Nguyệt Nha còn nguyên vẹn”.

Tất cả mọi người đều run sợ, ngay cả Dung phu tử cũng đổ mồ hôi hột.

Thái Hậu tức giận đến như vậy nàng ta còn dám làm trái ý, thực sự không muốn sống nữa sao?

Những người có mặt chỉ có Thượng Quan phu tử là bình tĩnh, giống như mọi chuyện không liên quan đến hắn ta, hắn ta chỉ là người ngoài cuộc xem kịch hay mà thôi.

“Được, được lắm, ngươi cho rằng giành được vị trí thứ nhất trong đại hội đấu văn thì có thể không coi ai ra gì, coi trời bằng vung sao? Bản cung không quan tâm ngươi có thân phận gì, lần này nếu không trừng phạt nặng ngươi, khó có thể xua tan nỗi hận trong lòng bản cung, người đâu, còn không mang nàng ta đi cho bản cung”.

Ngay khi Tiêu Vũ Hiên và những người khác còn đang lo lắng, nhiệt độ trong học viện bỗng giảm xuống một cách không thể giải thích được, một cảm giác áp bức tự nhiên ập đến, khiến tất cả mọi người không nhịn được đều muốn nằm rạp xuống.

Đây là uy lực của cường giả cái thế, cũng là một loại uy lực vô thượng quân lâm thiên hạ.

“Kẻ nào dám đem vương phi của bản vương đi”.

Khí tức thật mạnh mẽ...

Rõ ràng chỉ là một câu ngắn ngủi, nhưng lại khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Mọi người lần lượt ngẩng đầu lên, lại thấy cách đó không xa, Thanh Phong đẩy xe lăn tới, bên cạnh là Giáng Tuyết.

Mà người ngồi trên xe lăn không phải ai khác chính là chiến thần Dạ vương gia.

Mọi người vô cùng kinh hãi.

Chiến thần……

Vậy mà lại là chiến thần?

Không phải hắn bệnh tình nguy kịch, chỉ còn chút hơi tàn sao, hơn nữa còn không ra khỏi phủ? Sao hôm nay lại đến học viện Hoàng gia?

Đôi mắt kiêu ngạo của Dạ Mặc Uyên lạnh lùng như đao kiếm băng giá quét qua tất cả mọi người có mặt tại đó.

Đó là một kiểu duy ngã độc tôn, ánh mắt giống như đứng ở trên trên cao nhìn xuống đám người thấp kém.

Cuối cùng, hắn nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Hy còn đang uể oải không tập trung.

“Nghe nói có kẻ muốn động đến vương phi của bản vương”.

Một câu nói như cười mà không phải cười khiến sắc mặt Thái Hậu tái nhợt.

Vương phi của bản vương?

Chiến thần đây là hạ quyết tâm bảo vệ nàng ta sao?

Mọi người đều ngạc nhiên.

Chiến thần vậy mà lại thừa nhận Cố Thanh Hy là vương phi của hắn, đó là một cô gái xấu xí đó.

Thái Hậu nở một nụ cười khó coi, mất đi dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn vừa nãy: “Cố Thanh Hy làm vỡ ngọc Nguyệt Nha mà Tiên Hoàng để lại cho Đương Đương công chúa, thế nhưng còn không biết sai, lại dám giỡn cợt bản cung, bản cung cũng là nhất thời nóng lòng mà tức giận, nàng ta là người của chiến thần, bản cung đương nhiên sẽ không làm gì nàng ta”.

Dạ Mặc Uyên nhàn tản xoay nhẫn ngọc trên ngón tay cái, không thấy được khuôn mặt dưới lớp mặt nạ quỷ, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng đến cực điểm.

“Vỡ rồi thì thôi, nghiêm trọng thế sao?” . Đam Mỹ Cổ Đại

Xì...

Lời này của chiến thần...

Có phải quá không nể mặt Thái Hậu rồi không?

Cố Thanh Hy tặc lưỡi.

Tức chết người không đền mạng mà.

Mọi người nín thinh, không dám lên tiếng.

Sắc mặt Thái Hậu trắng xanh.

Nếu là người khác nói câu này, bà ta sớm đã lôi ra chém đầu.

Nhưng đối diện là chiến thần, bà ta không dám.

Thái Hậu tức giận cũng không được, không tức giận sẽ mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, có chút tiến thoái lưỡng nan.

Đương Đương công chúa tức giận nhảy ra nói: “Hoàng thúc, người cũng quá thiên vị rồi, rõ ràng là Cố Thanh Hy làm vỡ ngọc Nguyệt Nha mà phụ hoàng để lại cho ta, còn không biết xấu hổ giỡn cợt chúng ta, lừa chúng ta nhiều ngân lượng như vậy”.

“Nghe nói đêm qua vương phi của bản vương gặp phải một loạt truy sát”.

Lúc Dạ Mặc Uyên nói những lời này, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm vào Thái Hậu.

Thái Hậu hoảng sợ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ nói: “Một miếng ngọc Nguyệt Nha mà thôi cũng không có gì, Cố tam tiểu thư cũng không phải cố ý làm vỡ, việc đến đây thôi, bản cung đột nhiên nhớ ra còn có chút việc, rời đi trước”.

Đương Đương công chúa trợn mắt: “Mẫu hậu, không phải người luôn rất yêu thích ngọc Nguyệt Nha sao? Sao nói thôi liền thôi vậy?”

“Cùng mẫu hậu hồi cung”.

“Nhưng ngọc Nguyệt Nha...”

“Đi”, Thái Hậu nghiêm giọng nói.

Bà ta không biết mình đã tạo nghiệt gì, sao lại sinh ra một đứa con gái ngốc nghếch như vậy.

“Cho dù không truy cứu chuyện ngọc Nguyệt Nha, nhưng Cố Thanh Hy đã lấy của chúng ta nhiều tiền như vậy, năm ngàn vạn lượng bạc, không thể cứ để cho nàng ta được lợi thế được”.

Thái hậu nháy mắt, lập tức có người đưa Đương Đương công chúa ra ngoài, tránh để nàng ta tiếp tục làm xấu mặt.

Mọi người đều toát mồ hôi hột.

Xem ra chiến thần thật sự không dễ chọc đến, ngay cả Thái Hậu cũng sợ thành ra như thế.

Một câu vương phi của bản vương cũng khiến mọi người hiểu được, Cố Thanh Hy không còn là Cố Thanh Hy ngốc nhếch dễ chọc đến của trước đây.

Nàng ta là người chiến thần che chở.

Sau khi Thái Hậu rời đi, bầu không khí trong học viện vẫn còn căng thẳng.

Cố Thanh Hy nhếch môi cười khẩy.

Thái Hậu sợ Dạ Mặc Uyên điều tra ra hung thủ liên quan đến bà ta, vì vậy mới cắn răng chịu thiệt bỏ đi.

Thấy mọi người đều không nói chuyện, Cố Thanh Hy lắc lư đi đến trước mặt Dạ Mặc Uyên, nháy nháy đôi mắt cười.

“Vương gia, mọi việc đã giải quyết xong xuôi, ngài vẫn chưa đi sao? Hay là...ngài cũng muốn ở lại nghe giảng”.

Ầm…

Mọi người suýt chút nữa không quỳ nổi.

Cố...Cố Thanh Hy thật to gan.

Sao lại dám nói chuyện với chiến thần như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play