Nha đầu tiện nhân này, hôm nay nó gặp quỷ rồi sao, vậy mà lại dám huênh hoang như vậy, nhưng những gì Cố Thanh Hy nói lại khiến bà ta không thể phản bác lại được.
Nha hoàn riêng của ngũ di nương, Hạ Vũ thấy vậy, tức giận nói: "Cho dù cô là đích tam tiểu thư thì cũng không thể vô duyên vô cớ động thủ với ngũ di nương, dù sao bà ấy cũng là trưởng bối”.
"Chủ nhân nói chuyện, ngươi làm gì có quyền lên tiếng, bắt bà ta lại cho ta”.
Tất cả mọi người đều im lặng, không ai nghe theo lệnh của nàng.
Ngũ di nương và nha hoàn Hạ Vũ vô cùng đắc ý.
Cho dù nàng có khí thế mạnh mẽ đến đâu thì trong phủ cũng không ai nghe theo lệnh của nàng cả.
Ngũ di nương định dạy cho Cố Thanh Hy một bài học, nhưng lại thấy Cố Thanh Hy nở một nụ cười quỷ quái, nàng giật lấy cây gậy gỗ từ tay người hầu rồi giáng mạnh xuống người Hạ Vũ một gậy với tốc độ cực nhanh.
"Xem ra hôm nay bổn tiểu thư phải dạy cho ngươi một bài học rồi, nếu không ngươi sẽ không bao giờ biết tại sao hoa lại có màu đỏ như vậy”.
Hạ Vũ đau đến nỗi nghẹt thở, bà ta hít sâu một hơi, phản xạ có điều kiện muốn phản kháng, nhưng cây gậy của Cố Thanh Hy cứ không ngừng giáng vào người bà ta, hết gậy này đến gậy khác. Dù bà ta có né tránh thế nào cũng không thoát được, cây gậy trong tay Cố Thanh Hy dường như có mắt cứ dán chặt đuổi theo, khiến bà ta hoàn toàn không thể phản kháng.
"Đau quá...đau chết đi được, ngũ di nương, mau cứu nô tỳ”.
Ngũ di nương tức giận: “Dừng tay, dừng tay ngay cho ta, người đâu, mau ngăn tam tiểu thư lại”.
"Ta là đích tam tiểu thư, còn là Dạ Vương phi do hoàng thượng đích thân ban hôn. Ai dám ngăn cản ta?"
Mọi người đều lần lượt dừng lại.
Dạ Vương là ai? Đó là nhân vật lớn có quyền thế nhất Dạ Quốc, ngay cả hoàng thượng cũng phải sợ.
Mặc dù bọn họ cũng coi thường tam tiểu thư, nhưng thân phận của tam tiểu thư nằm ngay trước mặt, bọn họ thực sự không dám ra tay.
Ngũ di nương nổi giận đùng đùng.
Bình thường những người hầu này thi nhau nịnh bợ lấy lòng bà ta, giờ đến lúc cần dùng đến bọn họ thì ai nấy cũng giả chết.
Thấy Hạ Vũ bị đánh đến nỗi máu thịt lẫn lộn bà ta rất sốt ruột, nhưng thừa tướng đã lên triều từ sớm, con gái Cố Sơ Lan của bà ta cũng đã đi học viện Hoàng gia từ lâu, phủ thừa tướng lớn như vậy mà ngay cả một người chống lưng cũng không có.
Ngũ di nương chỉ có thể nhìn về phía đại phu nhân cầu cứu: “Phu nhân có thể bảo tam tiểu thư dừng tay không, nếu cứ tiếp tục đánh như vậy thì Hạ Vũ sẽ mất mạng mất”.
Mặc dù đại phu nhân đang rất kinh hãi trước những thay đổi của Cố Thanh Hy, nhưng bà ta vẫn vô cùng vui sướng khi nhìn thấy ngũ di nương bị dằn mặt.
"Hạ Vũ chỉ là một nha hoàn, nhưng lại công khai xung đột với tam tiểu thư. Cũng đến lúc nên quản giáo lại người hầu trong phủ rồi. Nếu không, bọn họ không biết ai mới là chủ nhân thực sự trong phủ”.
Ngũ di nương tức đến nỗi cứng họng.
Đại phu nhân rõ ràng là đang chửi gà mắng chó, ý chỉ một ngũ di nương nhỏ bé lại dám giành quyền lực của đại phu nhân như bà ta.
Xưa nay ngũ di nương với đại phu nhân vẫn luôn bất hoà, đại phu nhân hận không thể nhanh chóng đuổi Hạ Vũ đi, có tiếp tục cầu xin cũng phí công vô ích.
Ngũ di nương chỉ có thể nhìn tam di nương: “Tam tỷ tỷ, tỷ có thể giúp ta khuyên tam tiểu thư không”.
Bởi vì đều là thứ nữ, nhưng Cố Sơ Lan lại có thể vào học viện Hoàng gia còn con gái của bà ta là Cố Sơ Tình không thể vào học viện Hoàng gia. Tam di nương còn đang bừng bừng lửa giận, hận không thể chà đạp ngũ di nương dưới chân mình nữa là, sao có thể đồng ý lời thỉnh cầu này.
Tam di nương lười biếng vân vê móng tay của mình, che miệng cười nhạt: “Ngũ di nương, muội đây không phải là đang làm khó ta sao? Nói cho cùng thì ta cũng chỉ là một di nương mà thôi, tam tiểu thư muốn xử lý ai, ta làm gì có tư cách ngăn cản. Không phải con gái muội nhận được thánh sủng, được ân chuẩn gia nhập học viện Hoàng gia rồi sao? Hay là, muội bảo con gái muội khuyên thử xem?"
Ngũ di nương suýt chút nữa thì tắt thở.
Tam di nương đây là đang công khai sỉ nhục bà ta sao?
Có ai không biết con gái bà ta có thể gia nhập học viện Hoàng gia là do được hưởng phúc khí của Cố Thanh Hy.
Hơn nữa con gái của bà ta cũng chỉ là thứ nữ, cho dù có đến đây, nếu Cố Thanh Hy thực sự muốn xé rách mặt thì Cố Sơ Lan cũng không cản nổi. Mặc dù đích nữ và thứ nữ chỉ khác nhau một chữ nhưng thân phận cách nhau một trời một vực.
"Ngũ di nương, cứu nô tỳ, mau cứu nô tỳ...”
Hạ Vũ bị đánh đến nỗi máu thịt lẫn lộn, tiếng kêu từ chói tai trở nên yếu ớt, trên mặt đất mồ hôi lạnh cùng máu chậm rãi chảy xuống, nhưng Cố Thanh Hy lại như không thấy gì, tiếp tục đánh lên người Hạ Vũ, mỗi một gậy giáng xuống, mọi người đều có thể nghe thấy tiếng xương gãy.
...
Tam tiểu thư này bình thường vẫn luôn bảo sao nghe vậy, nhưng không ngờ lúc nổi giận lại kinh người như vậy, xem ra sau này bọn họ phải cẩn thận một chút, không thể bắt nạt nàng như trước được nữa.
Hạ Vũ là nha hoàn theo hầu ngũ di nương lúc gả qua đây, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nói là chủ nhân và nô bộc, nhưng thực ra càng giống tỷ muội hơn, trong những năm qua bà ta đã thay ngũ di nương làm không ít việc.
Nếu bà ta chết, ngũ di nương sẽ mất một cánh tay đắc lực, sao ngũ di nương có thể cam tâm, bà ta tiến lên chắn trước mặt Hạ Vũ.
Ngũ di nương vốn nghĩ rằng Cố Thanh Hy cho dù hung hăng đến đâu thì chắc chắn cũng sẽ không dám đánh bà ta, nhưng bà ta không thể nào ngờ, Cố Thanh Hy vậy mà lại giáng mạnh một gậy vào lưng bà ta, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng xương vỡ vụn vang lên.
"A...Cố Thanh Hy, ngươi vậy mà dám dùng gậy gỗ đánh ta”.
Đại phu nhân và tam di nương cũng không ngờ Cố Thanh Hy lại mạnh tay như vậy, ngũ di nương đã đích thân bảo vệ rồi, thế mà vẫn dám hạ thủ với ngũ di nương.
Hơn nữa, Cố Thanh Hy không chỉ đánh một gậy mà nàng còn đánh liên tiếp thêm hai gậy, đánh đến nỗi Ngũ di nương suýt chút nữa bất tỉnh thì mới kêu lên một cách vô tội.
"Ấy chết, ngũ di nương, ta đang dạy dỗ người hầu, bà chạy lên đây làm gì, cây gậy đâu có mắt, nhìn xem, không cẩn thận nó đã lao vào người bà chào hỏi rồi này”.
Ngũ di nương nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung dữ nhìn chòng chọc vào Cố Thanh Hy, như thể bà ta muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Đại phu nhân thấy Hạ Vũ đã thở thoi thóp, còn ngũ di nương cũng bị đánh ba gậy, lúc này mới chậm rãi lên tiếng.
"Tam tiểu thư, ả tiện nhân này đã bị trừng phạt rồi. Ta nghĩ sau này ả không dám tái phạm nữa đâu, hay là dừng ở đây đi”.
Cố Thanh Hy cười cương quyết, không hề nể mặt đại phu nhân chút nào: “Dừng ở đây? Ta đường đường là một đích tiểu thư, vậy mà quần áo để mặc còn không bằng một người hầu hay nha hoàn trong phủ. Nhiều năm qua, mỗi tháng ngay cả một đồng bạc ta cũng không nhận được, đại phu nhân, có phải bà nên cho ta một lời giải thích không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT