"Tiểu Du, cậu sao vậy?" Thạch Đại Hải sợ hãi, đứng ở một bên tay chân luống cuống.
Tần Tiểu Du nôn hết những gì trong bụng ra, miệng đắng nghét, cơ thể lung lay sắp đổ, Thạch Đại Hải vội vàng duỗi tay đỡ lấy cậu, lo lắng nhìn chung quanh, muốn tìm sự trợ giúp.
Học sinh đi ngang qua vây quanh cậu, mồm năm miệng mười mà hỏi thăm.
"Tiểu Du bị làm sao vậy?"
"Ăn gì đau bụng à? Nên mới nôn mửa như vậy..."
"Mau về nhà uống chút Ngọ Thì Trà (1) đi, có thể đỡ nôn."
(1) Là một loại thuốc dạng hạt chứa 19 loại thảo dược độc quyền của Trung Quốc có vị vừa ngọt vừa đắng, được phát minh ra vào thời nhà Thanh. Gọi là ngọ thì trà (trà trưa) bởi vì bên trong nó chứa lá trà già, các nguyên liệu được nghiền nát làm thành bánh vào buổi trưa ngày 5 tháng 5 âm lịch. Nó chữa trị cảm lạnh, đau bụng buồn nôn và đi ngoài...
"Đúng đúng, uống Ngọ Thì Trà rất có lợi! Lần trước tôi bị tiêu chảy, mẹ tôi cho tôi uống một gói Ngọ Thì Trà, liền lập tức hết tiêu chảy."
"Cậu ấy bị đau bụng tiêu chảy chứ không phải nôn mửa".
"Ồ, Ngọ Thì Trà không chỉ có tác dụng chữa đau bụng, còn có thể trị buồn nôn... Tóm lại có rất nhiều tác dụng!"
"Đừng tranh cãi nữa, trước tiên đưa cậu ấy về nhà đi!"
"Tôi sẽ đưa cậu ấy về!"
Một chàng trai cao lớn, khỏe mạnh, không ngại bãi nôn trên đất, lưu loát mà cõng Tần Tiểu Du lên, đi về phía thôn.
Thạch Đại Hải lo lắng đi theo.
Tần Tiểu Du sắc mặt tái nhợt nằm trên lưng thiếu niên, nghiến răng chịu đựng cảm giác buồn nôn.
Mười phút sau, ba người băng qua con đường ruộng về đến thôn, cậu bé dừng bước chân, thở hồng hộc.
Tần Tiểu Du cảm thấy thoải mái hơn một chút, vỗ nhẹ vai thiếu niên, yếu ớt nói: "Bỏ... thả tôi xuống, tôi có thể tự mình đi được".
Thiếu niên nhẹ nhàng đặt cậu xuống đất, ngón chân của Tần Tiểu Du vừa chạm đất, hai chân đã nhũn ra, ngã về phía sau, Thạch Đại Hải nhanh tay mắt lẹ đỡ lấy cậu.
"Cẩn thận."
"Vậy thì... để tôi cõng cậu về tận nhà được không?"
Tần Tiểu Du đứng vững, lắc lắc tay, hít một hơi thật sâu, cảm kích nói với thiếu niên: "Anh Lưu, cảm ơn anh."
Người vừa được gọi tên, tên là Lưu Kỳ, lớn hơn Tần Hiểu Du và Thạch Đại Hải một tuổi, đang học lớp 4 trường tiểu học Vạn Hoành.
"Không có gì, không có gì." Lưu Kỳ gãi gãi đầu, cười ngây ngô: "Đúng rồi, anh nghe Tiểu Hắc nói, các cậu buổi chiều ngày mai lên núi chơi, có thể cho anh tham gia được không."
Tiểu Hắc tên thật là Từ Kiềm, cũng là học sinh lớp 4, ngồi cùng bàn với Lưu Kỳ.
Tần Tiểu Du lau mặt, để chính mình không quá nhếch nhác: "Được, bọn em còn muốn đi Yến Thạch Khê nấu cơm dã ngoại nữa."
"Nấu cơm dã ngoại?" Lưu Kỳ hai mắt sáng lên, hưng phấn nói: "Hôm qua nhà anh giã bánh gạo mới, dẻo lại thơm, mang năm cái đủ không?"
Trẻ con trong làng đều rất thích lên núi dã ngoại, tự mang theo dụng cụ và đồ ăn, phân công lao động rõ ràng, hợp tác với nhau, phối hợp ăn ý.
"Đủ rồi." Tần Tiểu Du xoa xoa dạ dày để áp chế axit trong dạ dày, loại bỏ những hình ảnh khủng khiếp không ngừng hiện lên trong đầu.
Thấy sắc mặt cậu vẫn tái nhợt, Thạch Đại Hải và Lưu Kỳ cùng nhau hộ tống cậu về nhà.
Khi đi ngang qua sân phơi thóc, Tần Tiểu Du đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn về phía trước.
"Tiểu Du?" Thạch Đại Hải khó hiểu quay đầu lại.
Tần Tiểu Du dường như không nghe thấy gì, thẳng lăng lăng mà nhìn vào nhóm người cách đó không xa.
Nói chính xác hơn thì nhìn vào người đàn ông tóc vàng bị dân làng vây quanh.
Người đàn ông đó rất cao, mặc bộ vest màu xám cao cấp, ngũ quan lập thể, nước da trắng như tuyết, mái tóc vàng dài đến thắt lưng được tỉ mỉ buộc ra phía sau lưng, đứng giữa một nhóm dân làng ăn mặc giản dị, như hạc trong bầy gà.
"Người... người đó là..." Thạch Đại Hải kinh ngạc há to miệng.
Lưu Kỳ cũng ngạc nhiên, há hốc mồm.
"Lý tiên sinh!"
Đối lập với bộ dạng suy yếu lúc trước, Tần Tiểu Du cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh, chạy về phía người đàn ông tóc vàng.
Bị dân làng vây quanh, Lý tiên sinh nghe thấy giọng nói trong trẻo quen thuộc, liền ngước mắt lên nhìn cậu bé đang chạy về phía mình, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên chút ấm áp.
"Tiểu Du." Hắn dịu dàng mỉm cười.
Tần Tiểu Du chạy đến trước mặt Lý tiên sinh, dừng lại, hai tay khẩn trương mà nắm chặt quai cặp, ngẩng đầu lên, hai má ửng hồng, đôi mắt trong veo lấp lánh: "Lý tiên sinh, sao ngài lại ở đây?"
Quen biết với Lý tiên sinh hơn một năm, nhưng cậu chưa từng gặp hắn ở trong thôn.
"Ta đi mua nước tương." Nghe được câu hỏi của người bạn nhỏ, Lý tiên sinh giơ bình thủy tinh trong tay.
Tần Tiểu Du nhìn chằm chằm vào "chai nước tương" với vẻ khó tin.
Lý tiên sinh thực sự dùng một bình rượu nho tạo hình tinh tế tuyệt đẹp để đựng nước tương!
Có một cảm giác lãng phí của trời cho.
Nhưng dù sao, chẳng phải loại "công việc nặng nhọc" này thường do La quản gia làm sao? Tại sao hôm nay Lý tiên sinh lại đích thân ra quầy bán đồ trong thôn mua nước tương?
Trong đầu Tần Tiểu Du tràn ngập nghi vấn, nghi hoặc mà chớp chớp đôi mắt.
Nhìn thấy sự nghi ngờ của cậu, Lý tiên sinh duỗi tay sờ lên đỉnh đầu cậu, ngón tay như có như không mà vuốt ve giữa lông mày cậu, kiên nhẫn giải thích: "La quản gia đang làm bữa tối, ta không có việc gì nên ra ngoài mua nước tương."
Tần Tiểu Du hoảng hốt, những hình ảnh kinh khủng hiện lên trong đầu cậu mờ ảo như một bức tranh Mosaic (2), sự lạnh lẽo trong cơ thể tan đi, cái bụng đang sôi ùng ục cũng dịu xuống.
(2) Mosaic (ghép mảnh) là tác phẩm nghệ thuật hoặc hình ảnh được tạo nên từ việc tập hợp những mảnh nhiều màu sắc từ kính, đá hoặc các vật liệu khác. Có thể hiểu nôm na, Mosaic là nghệ thuật sử dụng những mảnh nhỏ của vật liệu đặt lại với nhau để tạo ra một tổng thể thống nhất.
"Này... hóa ra là vậy sao?" Cậu thì thầm.
"Tiểu Du, em vừa mới tan học sao?" Lý tiên sinh bỏ tay xuống.
"Vâng ——" Tần Tiểu Du phục hồi tinh thần, nhìn khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của Lý tiên sinh, buột miệng nói: "Lý tiên sinh, ngài có muốn đến nhà em không?"
Vừa dứt lời, cậu ảo não mà cắn môi.
Lý tiên sinh còn vội về nhà đưa nước tương, làm sao có thời gian đến thăm nhà cậu chứ?
"Được."
Không ngờ Lý tiên sinh lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Tần Tiểu Du há hốc mồm, bối rối nói: "Nước tương..."
Lý tiên sinh đùa giỡn chớp chớp mắt: "Không sao đâu, ở nhà ta vẫn còn nước tương, cũng đủ cho La quản gia dùng."
Tần Tiểu Du nghe vậy cả người liền hưng phấn, nắm lấy tay Lý tiên sinh, vui vẻ lộ ra chiếc răng nanh nhỏ: "Em đưa ngài về nhà em!"
Lý tiên sinh chiều chuộng mà gật đầu, phối hợp với đôi chân ngắn của Tần Tiểu Du cùng nhau đi.
Chờ bọn họ đi được một đoạn, những thôn dân vây xem bắt đầu chỉ trỏ. Đây là lần đầu tiên nhiều người nhìn thấy một người nước ngoài có mái tóc vàng và mắt xanh, tất cả đều tò mò.
Thạch Đại Hải và Lưu Kỳ bị lãng quên nhìn nhau.
Mọi người đều biết, ở thôn Vạn Hoành bên kia sông có một biệt thự rất đẹp, trong biệt thự có một người nước ngoài vô cùng thần bí, người nước ngoài không bao giờ vào thôn, chỉ có quản gia trẻ tuổi tóc đen mắt xanh thỉnh thoảng mới ra ngoài mua đồ.
Trẻ em trong thôn từ nhỏ đã được cha mẹ dặn dò không được sang bên kia sông. Cha mẹ không giải thích lý do không được đi, nhưng giọng điệu cảnh cáo nghiêm túc cũng đủ để bọn trẻ phát huy trí tưởng tượng của mình.
Người nước ngoài có ba đầu sáu tay, khuôn mặt gớm ghiếc, miệng đầy máu và có thể ăn thịt trẻ em.
Biệt thự giống như đầm rồng hang hổ, vào rồi không ra được.
Người lớn còn không dám đi chứ đừng nói đến trẻ con.
La quản gia chắc chắn đã bị người nước ngoài uy hiếp, nếu không sao anh có khuôn mặt của người Sùng Hạ vì cái gì đôi mắt lại có màu xanh lục?
Chỉ khi bị nguyền rủa thì mắt mới đổi màu!
Nhiều tin đồn khác nhau về người nước ngoài lan truyền trong thôn, và theo thời gian, đối với người nước ngoài kín miệng như bưng, nói năng thận trọng.
Lúc này, người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đột nhiên xuất hiện ở thôn Vạn Hoành, dân làng khi nhìn thấy hắn đều rất ngạc nhiên, Thạch Đại Hải và Lưu Kỳ thậm chí còn trừng lớn đôi mắt.
Hóa ra người nước ngoài sống bên kia sông không đáng sợ như truyền thuyết kể lại, trái lại hắn còn rất đẹp trai —— thậm chí còn đẹp hơn cả thầy Hoắc!
Điều làm họ ngạc nhiên nhất là Tần Tiểu Du và người nước ngoài này quen nhau, quen đến mức còn mời nhau về nhà.
Khoảnh khắc Tần Tiểu Du gặp được Lý tiên sinh, cậu vui mừng đến mức hoàn toàn không để ý đến bạn bè, dạ dày thoải mái, chân tay khỏe khoắn hơn, tràn đầy sinh lực, khóe miệng kéo đến tận mang tai, cả một đường cười khúc khích.
Về đến nhà, cậu bước vào cổng sân và hét lớn: "Mẹ ơi, mẹ ơi, con về rồi!"
Vương Xuân Lan đang thái rau trong bếp nghe thấy tiếng động liền đặt dao làm bếp xuống, nhặt thanh gỗ dày đã chuẩn bị sẵn rồi hung hãn đi ra ngoài.
Tên nhóc thối này cái tốt không chịu học, chỉ học cái xấu, nói dối lừa gạt, nếu không đánh cho mông nó nở hoa, bà cũng không gọi là Vương Xuân Lan nữa.
"Tên nhóc thối kia —— khụ khụ khụ ——"
Hơi thở của Vương Xuân Lan nghẹn lại trong cổ họng, không thể lên xuống, suýt nữa thì nghẹn. Bà ngây người nhìn người nước ngoài tóc vàng mặc bộ vest, ưu nhã chào hỏi bà.
"Chào phu nhân, xin lỗi đã làm phiền bà."
Giọng nói của người đàn ông ngọt ngào vang vọng trong sân, trầm và gợi cảm như tiếng đàn Cello khiến tai bà tê dại.
Vương Xuân Lan há miệng, vô thức giấu cây gậy gỗ sau lưng, da mặt trước giờ dày như vậy nhưng cũng hiện lên một tia ửng hồng đáng ngờ.
"Ha...Hello!"
Mẹ chồng của tôi!
Tại sao người nước ngoài ở bên kia sông lại vào thôn? Còn cùng con bà về nhà nữa?
Bà phải đón tiếp thế nào đây?
Vương Xuân Lan hoảng sợ đến phát ngốc, Tần Tiểu Du đã chủ động nhận trách nhiệm chiêu đãi khách.
Nhà của dân quê khác với biệt thự, vào cửa chính là phòng lớn, trong phòng lớn có bàn Bát Tiên (3), ăn cơm đãi khách đều ở chỗ này.
(3) Bàn vuông 4 cạnh, mỗi cạnh có 2 người ngồi, 4 cạnh là 8 người ngồi như Bát Tiên nên gọi là bàn Bát Tiên.
Chiếc bàn Bát Tiên của Tần Tiểu Du khá cũ, nghe nói là đồ cổ do Tằng gia truyền lại, dùng tới bây giờ sơn đã bong mất một nửa, một góc bàn đã rớt mất, bốn chiếc ghế dài không thể nhận dạng được hoa văn trên đó.
Không phải nhà họ không quý đồ cổ, chỉ là khi lấy về, nó chỉ mới khoảng 60%, sử dụng lâu chắc chắn sẽ bị mài mòn.
Hơn nữa, đối với dân nghèo, đồ cổ không bán được là vô giá trị, nếu không dỡ đi thì đem ra làm củi cũng không tồi.
Ngoài chiếc bàn Bát Tiên ra, trong phòng lớn không còn đồ trang trí nào khác, trống trải đến mức tồi tàn, có thể nói nhà chỉ có bốn bức tường.
Vương Xuân Lan nhìn bộ vest cao cấp không hợp với gia đình họ của Lý tiên sinh, không khỏi xấu hổ, thầm mắng con trai mình lỗ mãng, bà chưa chuẩn bị gì tiếp đón đã đưa người về nhà.
Không giống như Vương Xuân Lan đang xấu hổ, lúc này Tần Tiểu Du lại rất vui vẻ. Theo nguyên tắc có đi có lại, cậu mời Lý tiên sinh ngồi trên ghế ở bàn Bát Tiên, vứt cặp sách xuống, nhảy nhót vào bếp, mở tủ, kiễng chân với lấy hộp trà trên tủ bát.
Mỗi lần đến nhà Lý tiên sinh, La quản gia sẽ pha trà sữa thơm ngon cho cậu uống, hôm nay Lý tiên sinh đến nhà cậu, nhà không có trà sữa nên đương nhiên phải lấy trà ngon ra tiếp đãi.
Hộp trà trên tủ này thật sự là bảo bối của mẹ, nghe nói cha cậu mua trà Mao Tiêm (4) này từ trên phố về với giá cao, chỉ khi tiếp đãi những vị khách quan trọng, ông mới bỏ ra vài lá.
(3) Trà Mao Tiêm Tín Dương (毛尖) có nguồn gốc từ Tín Dương của tỉnh Hà Nam Trung Quốc, có sự kết hợp giữa trà xanh và hoa trà nên quy trình chế biến cũng khá phức tạp. Hương vị thơm nhẹ giống hoa nhài, nước có màu xanh trong, nhiều tác dụng đặc biệt là bổ máu.
Lý tiên sinh là khách quan trọng của Tần Tiểu Du nên đương nhiên phải lấy trà Mao Tiêm ra.
Sau khi khó nhọc lấy được hộp trà ra, Tần Tiểu Du hào phóng cầm một nắm bỏ vào ly thủy tinh, nhấc bình nước pha trà, rót đầy tám chín phần, đặt lên khay rồi cẩn thận mang đi.
Vương Xuân Lan bình tĩnh lại, đặt cây gậy gỗ trong tay ra ngoài cửa, ngẩng đầu lên, bà gần như trợn mắt khi thấy Tần Tiểu Du bưng trà ra.
Ahhh——
Thằng ranh này có biết pha trà không?
Có một lớp lá trà dày nổi trong ly, đủ cho một hoặc hai ly!
Trà Mao Tiêm trong nhà là loại trà chất lượng khá tốt, giá 30 nhân dân tệ một lạng, một hộp 1 cân, bà không dám uống, chỉ dùng để chiêu đãi những vị khách quý, mỗi năm chỉ dám dùng 2 lạng.
Hôm nay quả là đáng khen, để tiếp đón người nước ngoài bên kia sông, thằng ranh này một lần dùng hai lạng.
Vương Xuân Lan trong lòng đau khổ, bà không thể đánh mông con trai mình vì có khách ở đây.
"Lý tiên sinh, mời ngài uống trà." Tần Tiểu Du phớt lờ ánh mắt hung dữ của mẹ, đặt ly trà lên bàn.
"Cám ơn." Lý tiên sinh nhìn lớp lá trà dày đặc trong ly, nhẹ nhàng mỉm cười.
"Không có gì." Tần Tiểu Du ôm khay, nghiêng đầu: "Lý tiên sinh có thích khoai lang nướng không?"
Nhà họ không có bánh quy hay bánh mì nhưng họ có khoai lang nướng. Vừa vào bếp liền ngửi thấy mùi thơm nồng đượm, liền biết trong bếp có khoai lang nướng.
Lý tiên sinh bắt gặp ánh mắt mong chờ của người bạn nhỏ, mỉm cười: "Ta chưa ăn bao giờ, có thể nếm thử xem".
"Xin chờ một chút!" Thấy Lý tiên sinh không có từ chối, Tần Tiểu Du hưng phấn trở lại phòng bếp.
Vương Xuân Lan hít một hơi thật sâu, nhịn không được muốn đánh con trai, cười hỏi: "Lý tiên sinh... Ở trong thôn có việc gì quan trọng sao?"
Không có việc gì thì đã không gõ cửa (5)
(5) Nguyên văn câu này là: Không có việc gì thì không đăng Tam Bảo Điện
Lý tiên sinh đã nhiều năm không vào thôn, nhưng mỗi lần vào thôn hắn đều tới nhà bọn họ, điều này khiến bà không thể không nghĩ nhiều.
Tiểu Du dù hoạt bát dễ thương đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ nhà quê, có tài đức gì mà được Lý tiên sinh để mắt tới?
Bọn họ là người đến từ hai thế giới khác nhau, tương lai sẽ không có khả năng liên quan nhau. Vương Xuân Lan lo lắng Tiểu Du lớn lên sẽ cảm thấy có sự chênh lệch nên đã nhiều lần ngăn cản cậu đi sang bên kia sông.
Thời gian này trong thôn xảy ra chuyện, Vương Xuân Lan luôn giám sát chặt chẽ cậu, Tiểu Du không sang bên kia sông nữa. Tuy nhiên, bà thật sự không ngờ rằng con trai bà không sang bên kia sông thì người đàn ông bên kia sông sẽ chủ động tới.
Vương Xuân Lan trong lòng u sầu, loanh quanh vòng vo hỏi.
Ánh mắt của Lý tiên sinh dịu dàng rơi vào bình rượu nho trên bàn, lịch sự và tao nhã đáp: "Ta đi mua nước tương".
- ------------------
La quản gia: Thực ra... nhà chúng ta không dùng nước tương.
Lý tiên sinh: Thật sao? ^ ^
Ji: Chương này hơi nhiều thông tin, tìm baidu nhiều muốn chớt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT