Edit: Ji

[Đứa trẻ sợ hãi]

—–o0o—–

Tần Tiểu Du bị dọa sợ.

Mười tuổi là tuổi hồn nhiên ngây thơ, cái chết là gì cậu vẫn còn mơ hồ, cũng chưa bao giờ tiếp xúc gần với xác chết.

Khi xác chết nữ ngâm trong nước toàn thân trắng bệch, đầy vết bầm tím được kéo lên khỏi mặt nước, khuôn mặt kinh hoàng khi chết đánh sâu vào tâm chí của Tần Tiểu Du không hề phòng bị, cậu sợ hãi đến mức hất tóc của thi thể nữ ra và bỏ chạy, vừa lăn vừa bò mà trốn lên bờ, phát ra tiếng hét hoảng sợ chói tai.

Những đứa trẻ như Thạch Đại Hải và Tiểu Hắc nghe thấy tiếng kêu kinh hoàng của cậu thì chạy tới, khi nhìn thấy thi thể phụ nữ trôi nổi trong đám lục bình, chúng sửng sốt một lúc rồi đồng thanh hét lên, thậm chí có người còn khóc vì sợ hãi.

Cuối cùng, những người lớn đang cấy lúa ngoài đồng lần lượt chạy ra bãi sông hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, lũ trẻ nhào vào lòng cha mẹ òa khóc, nói lắp bắp.

"Xác...xác chết! Có xác chết dưới sông..."

"Mẹ ơi, con sợ quá! Ôi!"

Người lớn nghe vậy liền ôm chặt con mình, còn những người khác thì đi ra sông kiểm tra.

Tần Lâm từ phía sau một đám người lớn chen vào, muốn nhìn kỹ hơn, Tần Phi Dược ôm lấy y, bịt mắt y, rồi kéo y lại. Vương Xuân Lan tìm thấy Tần Tiểu Du ghé vào bãi sông run rẩy, liền nhanh chóng ôm lấy cậu.

Tần Tiểu Du ôm chặt mẹ, vừa khóc vừa hét: "Mẹ! Mẹ... đáng sợ quá!"

"Không sao, không sao, mẹ ở đây, mẹ ở đây." Vương Xuân Lan không ngừng vuốt ve lưng cậu, ôm cậu đứng bên ngoài đám người, cách xa bãi sông.

Ngay sau khi biết tin, trưởng thôn và cán bộ thôn đã chạy ra bãi sông nhờ một vài người đàn ông trung niên bạo gan vớt xác lên.

Có người nhận ra xác chết là ai, kêu lên: "Đây không phải là A Lan sao?"

"A Lan?"

Người nhà A Lan đều sửng sốt, cẩn thận quan sát, không thể tin được đó chính là con gái mình, liền bật khóc.

"Trời đất ơi, sao có thể là A Lan được?"

Mẹ ruột của A Lan, đã ngoài năm mươi, ngồi trên bãi sông, ôm đùi khóc lóc thảm thiết.

"Con gái ngoan của tôi! Đang yên đang lành sao con lại chết? A Lan tội nghiệp của mẹ ——"

"Chị A Lan! Ôi ôi... Chị A Lan, chị tỉnh lại đi!"

Nỗi đau buồn lấn át nỗi sợ hãi trước xác chết, gia đình khóc lóc thảm thiết bên thi thể.

"Không phải ngày hôm qua A Lan lên thành phố sao?" Trong đám người có người nhỏ giọng hỏi.

"Đúng vậy, A Lan hiện tại đang làm phục vụ trong một khách sạn ở thành phố. Khoảng thời gian trước ngày mùa nên trở về, kết quả chủ khách sạn lại gọi điện giục cô ấy quay lại làm việc. Ai mà ngờ được..."

Dân làng bàn tán xôn xao, như thế nào cũng không nghĩ ra, A Lan lẽ ra phải lên thành phố rồi, sao lại biến thành một xác chết trôi trên sông.

Hơn ba tiếng đồng hồ sau, xe cảnh sát thị trấn "Ô ô ô" tiến vào thôn.

Tần Tiểu Du cũng không biết sau đó xảy ra chuyện gì.

Cậu được người nhà đưa về nhà, Vương Xuân Lan lấy nước nóng tắm cho cậu, uống canh gừng rồi bảo cậu nằm trên giường không đi đâu cả.

Tần Tiểu Du trốn trong ổ chăn, không kiềm chế được mà run rẩy. Tần Lâm ngồi ở trên giường, gắt gao mà dựa vào gần cậu, làm bạn với cậu.

Vương Xuân Lan mua hương và nến đỏ từ quầy bán quà vặt trong thôn, chạy một chuyến lên núi đến miếu Tam Giáo Gia, xin một lá bùa xua đuổi tà ma, hóa thành tro, hòa vào nước ấm rồi đưa cho Tần Tiểu Du uống.

Có lẽ nước bùa có tác dụng, hoặc có lẽ cậu quá mệt mỏi, Tần Tiểu Du dựa vào anh trai mình mà ngủ gật.

Thấy cậu đã ngủ say, Tần Lâm lặng lẽ rời khỏi giường, đột nhiên góc áo bị nắm lấy, y quay lại nhìn Tần Tiểu Du, chỉ thấy em trai mình mở to đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm mình, sợ hãi nhìn y.

Y vội vàng ngồi xuống, vỗ nhẹ vào lưng cậu, an ủi: "Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không đi."

Tần Tiểu Du mở đôi mắt u tối nhìn y hồi lâu, sau đó chậm rãi nhắm lại, khàn khan mà nghẹn ngào: "Anh ơi, trong sông có nữ quỷ."

****

Cảnh sát đến, pháp y đến, chẳng bao lâu sau, họ lại biến mất.

Gia đình A Lan không tin A Lan chết đuối vì tự sát, nhưng cảnh sát không tìm ra manh mối nào về vụ giết người, báo cáo pháp y khám nghiệm tử thi cho thấy thi thể không có dấu hiệu bị sát hại và người quá cố chết vì ngạt thở. Điều kỳ lạ duy nhất là lượng máu trong cơ thể người này ít hơn một nửa so với người bình thường và bên ngoài cơ thể không có những vết thương xuất huyết rõ ràng.

Không có vết thương, không thể giải thích hiện tượng kỳ lạ, cũng không tìm thấy bằng chứng giết người, cuối cùng vụ án chỉ có thể kết luận là nhảy xuống sông tự sát.

Gia đình A Lan khóc lóc suốt mấy ngày, trưởng thôn và cán bộ thôn thay phiên nhau thuyết phục, an ủi, cuối cùng họ cũng chấp nhận số phận.

Tang lễ được tổ chức vội vàng, dù sao A Lan cũng chỉ mới hai mươi tuổi, chưa lập gia đình, đã tự sát, để những người còn sống có thể thoát khỏi bóng ma về cái chết của cô càng sớm càng tốt, sau ba ngày tang lễ là xong xuôi, nhập quan rồi chôn trên núi.

Ngôi mộ vốn dĩ là chuẩn bị sẵn cho ông nội A Lan, nhưng bây giờ lại để cháu gái mình sử dụng trước, kẻ tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, bi thương biết bao.

Tần Tiểu Du ghé vào ban công tầng hai, nhìn đội đưa tang đi trên con đường phía dưới. Dân làng vất vả khiêng quan tài, người thân của người quá cố khóc lóc đau buồn quanh quan tài, nỗi sợ hãi trong lòng cậu càng ngày càng sâu.

"Tiểu Du, vào đi." Tần Lâm kéo cậu.

Tần Tiểu Du hít một hơi thật sâu, theo y vào nhà, nhưng không khỏi quay đầu lại.

Một bức ảnh đen trắng của A Lan lướt qua trước mắt cậu, cô ấy là một cô gái xinh đẹp và lạc quan.

Tần Tiểu Du từng tiếp xúc với A Lan.

A Lan lên thành phố làm việc năm mười tám tuổi, mỗi lần về đều mang kẹo chia cho trẻ em trong thôn.

Mẹ của A Trụ từ phía đông thôn đến cầu hôn nhưng bị gia đình A Lan từ chối. Theo mẹ A Lan kể, A Lan có bạn trai ở thành phố, là một chàng trai trẻ đẹp trai, bố mẹ hai bên đã gặp nhau, gia đình anh chàng không ghét A Lan xuất thân quê mùa, nên họ tính sẽ kết hôn trước tết.

Hiện tại, mới chỉ là tháng 5, A Lan đi rồi.

Ra đi mãi mãi.

Không còn cô gái nào tên A Lan trên thế giới này nữa.

Tần Tiểu Du quấn chăn bông dày, ôm đầu gối, ngơ ngác ngồi trên giường, nghe nhạc đưa ma đang dần nhỏ đi.

"Anh ơi, tại sao người ta lại chết?" Cậu lặng lẽ hỏi.

Tần Lâm cau mày, sờ sờ tóc cậu: "Những gì em nhìn thấy hãy quên đi!"

"Anh, anh không thể cảm nhận được cảm giác đáng sợ đó... Tóc của cô ấy rất dài... Tay phải của em túm lên... Da đầu của cô ấy bị nhấc lên..." Từ ngày đó trở đi, tay phải của cậu dường như không phải của mình, cậu lại khống chế không được, không ngừng run rẩy, ngón tay lạnh buốt, lòng trống rỗng, hoảng loạn, tràn đầy hoảng sợ, đối với cái chết vô cùng sợ hãi.

Tần Lâm không biết nên an ủi thế nào, y lớn hơn Tần Tiểu Du hai tuổi, dù học hành có giỏi đến mấy thì cũng chỉ là học sinh tiểu học, không hiểu được mọi thứ, chuyện sinh lão bệnh tử. Ngoài việc ôm chặt em trai mình, cho sự ấm áp, không còn cách nào khác.

Tần Tiểu Du tựa vào trong ngực anh trai, nhắm mắt lại, trong đầu cậu vô tình hiện lên dáng vẻ dịu dàng của Lý tiên sinh, nghĩ đến chiếc bánh mì mềm xốp và trà sữa ngọt ngào, nỗi sợ hãi trong lòng cậu dần dần biến mất.

Cậu muốn gặp Lý tiên sinh, rất muốn gặp ngài ấy.

****

Một ngày sau ngày mùa bận rộn, Tần Tiểu Du đang đi bộ từ trường về nhà thì phát hiện một nhóm người đang vây quanh trước cửa nhà A Lan.

Cậu xách cặp đi học bước tới nhìn xem thì thấy có vài người lạ từ trong nhà đi ra.

Tần Tiểu Du hỏi người chú bên cạnh: "Họ là ai vậy ạ?"

"Một chàng trai trẻ đến từ thành phố, tôi nghe nói cậu ấy là người yêu của A Lan, còn hai người còn lại là bố mẹ cậu ấy." Người chú tiếc nuối thở dài: "Thật là một cô gái tốt, sao cô ấy lại ra đi chứ? Thật không may mắn!"

Tần Tiểu Du cẩn thận đánh giá.

Chàng trai trẻ mới ngoài đôi mươi, đẹp trai, ăn mặc thời trang, dáng vẻ buồn bã, biểu tình bi thương, thật sự nuối tiếc cho cái chết của người yêu mình. Người đàn ông trung niên bên cạnh cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện với bố mẹ A Lan, bố mẹ A Lan không ngừng lau nước mắt và gật đầu.

Ánh mắt Tần Tiểu Du nhìn về phía người phụ nữ trung niên ở bên cạnh, cậu sững sờ trong giây lát. Cậu không biết có phải mình nhìn lầm hay không, nhưng cậu nhìn thấy bà ta đang mỉm cười.

Chị A Lan ra đi đột ngột, mọi người trong làng đều thương xót chị, bạn trai của chị đã đi hàng ngàn dặm từ thành phố về thôn để thương tiếc chị, nhưng mẹ của bạn trai chị lại không tỏ vẻ gì đau buồn, khóe miệng vô thức cong lên. Bà ấy vừa thấp, lại cúi đầu nên người lớn không thể nhìn rõ biểu cảm của bà ấy, Tần Tiểu Du chỉ là trẻ nhỏ nên khi ngước lên có thể nhìn rõ.

Có lẽ ánh mắt của Tần Tiểu Du quá trắng trợn, người phụ nữ trung niên trừng mắt nhìn cậu, Tần Tiểu Du sửng sốt, hung ác trừng mắt nhìn lại, sắc mặt người phụ nữ trung niên thay đổi, bà ta lấy khăn tay từ trong túi ra, che đi sát ý nơi đáy mắt.

Tần Tiểu Du mê mang.

Đây là lần đầu tiên cậu biết thế nào là đạo đức giả.

Cho đến khi cả gia đình đó rời khỏi nhà A Lan, Tần Tiểu Du vẫn còn ngơ ngác.

"Tiểu Du, về nhà." Tần Lâm đứng ở bên cạnh vỗ vỗ vai cậu.

Tần Tiểu Du hoàn hồn, quay lại nhìn anh trai mình: "Anh đến lúc nào thế?"

"Em đến lúc nào thì anh tới lúc đó." Tần Lâm nắm tay em mình đi về phía nhà: "Mẹ nói sau giờ học đừng ở bên ngoài."

Tần Tiểu Du mím môi không vui. Đã mấy ngày rồi cậu không đến nhà Lý tiên sinh.

Kể từ khi A Lan qua đời, cả ngôi làng chìm trong bầu không khí quỷ dị.

Cái chết của A Lan rất bí ẩn, cảnh sát kết luận cô đã tự sát, nhưng không ai tin A Lan sẽ tự sát.

Mấy người già trong làng thần bí nói: "Có quỷ."

Quỷ?

Bọn trẻ nghe xong đều sợ hãi. Trong khoảng thời gian này, khi trời tối, người lớn gọi con cái về nhà, ban đêm trên đường trong thôn không có một bóng người.

Ngày mai, ngày mồng một âm lịch, dân làng liên hệ với các đạo sĩ ở miếu Tam Giáo Gia trên núi, thỉnh bọn họ về về thôn làm nghi lễ trừ tà.

Từ lúc Tần Tiểu Du nhớ được, hắn đã biết trên núi có miếu Tam Giáo Gia.

Cậu nghe các trưởng lão trong thôn nói miếu Tam Giáo Gia đã phù hộ cho dân làng thôn Vạn Hoành hàng nghìn năm nay.

Tần Hiểu Du thường cùng cha mẹ đến miếu Tam Giáo Gia để cúng bái.

Càng đến đó, cậu càng rõ ràng Tam Giáo Gia không phải là một vị thần mà là ba vị thần. Trong chùa có ba gian, gian thứ nhất thờ các vị thánh Nho, sảnh thứ hai thờ các vị vua Đạo giáo, sảnh thứ ba thờ Phật Tổ.

Nho, Đạo giáo và Phật giáo hợp nhất để đảm bảo cho bách tính bình an, ổn định, an cư lạc nghiệp.

Vào ngày mồng một và rằm hàng tháng theo lịch cổ, dân làng đổ xô vào miếu thắp hương, lạy trước các bức tượng để cầu nguyện. Nhiều năm như vậy, miếu Tam Giáo Gia hương khói vẫn luôn thịnh vượng không ngừng.

Hàng năm vào ngày mồng một tháng Giêng âm lịch, dân làng thôn Vạn Hoành sẽ cung kính mà thỉnh thần tượng Tam Giáo Gia xuống núi tổ chức lễ cúng trong thôn, dân làng các thôn lân cận cũng đến quỳ lạy, náo nhiệt lại long trọng.

Bọn trẻ tuy không hiểu thần, phật là gì, nhưng dưới sự tác động của người lớn, trong lòng mơ hồ tràn đầy lòng tôn kính thần linh, bắt chước người lớn quỳ lạy thần linh, những đứa trẻ nghịch ngợm thường ngày đều im lặng không dám hé răng.

Tần Tiểu Du theo Tần Lâm về nhà, vào thư phòng làm bài tập.

Trường có giáo viên mới, thêm ngôn ngữ Ciro, lại có thêm bài tập về nhà. May mắn thay, thầy Hoắc giao rất ít bài tập về nhà, chủ yếu là đọc và đọc thuộc lòng.

Tần Tiểu Du nhanh chóng hoàn thành bài tập về nhà.

Trong bữa tối, trên bàn ăn trong nhà mọi người đang nói chuyện nghi lễ ngày mai, Vương Xuân Lan nói với Tần Tiểu Du: "Tiểu Du, ngày mai đừng đi học."

"A?" Tần Tiểu Du cầm bát cơm lên, vẻ mặt khó hiểu.

Vương Xuân Lan đặt đũa xuống, trịnh trọng nói: "Ngày mai con cũng tham gia nghi lễ. Cúi lạy Tam Giáo Gia để loại bỏ uế khí trên người."

Tần Tiểu Du có chút bất đắc dĩ.

Sau khi kéo thi thể A Lan ra khỏi nước, trong khoảng thời gian này cậu không thể ngủ ngon, cậu sợ ở một mình, mẹ cậu lo lắng, mỗi ngày cho cậu uống một bát nước bùa, uống đến mức cậu muốn nôn.

"Mẹ, tất cả chỉ là mê tín, con thấy dạo này Tiểu Du đã khá hơn nhiều rồi." Tần Lâm không đồng ý. Sau khi đi học, thầy giáo đã dạy bọn họ khoa học, bài trừ mê tín phong kiến.

"Con nít không biết đừng có nói bậy." Vương Xuân Lan mắng: "Ngày mai con xin giáo viên chủ nhiệm của Tiểu Du cho nó nghỉ học đi."

Tần Lâm cau mày, không dám phản bác lời mẹ nói, đành phải đồng ý.

——————-

Tiểu Du: Muốn ôm Lý tiên sinh một cái @.@

Lý tiên sinh: Mau đến trong vòng tay ta, đừng sợ, đừng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play