Cố Nam Viễn một thân hắc y xoay chuyển trên không trung tạo ra một cổ cường lực cực lớn đánh úp đến đám lính Tây Trần, tứ vương gia cũng thuận thế mà giết sạch đám tàn dư của bọn chúng, nhìn Cố Nam Viễn nắm tay An An đi đến hắn chỉ liếc nhìn rồi xoay người rời đi, An An vội chạy theo ngăn lại cô nói:
- Huynh đi đâu vậy! Ta còn chưa kịp giới thiệu huynh và bạn ta! Với lại ta còn muốn mời huynh đến An Thành một chuyến.
Cố Nam Viễn nhìn tứ vương gia rồi nhàn nhạt nói:
- Ta và hắn biết nhau rồi, An nhi về thôi, hắn sẽ không đi đâu!
An An còn đang nhìn tứ vương gia thì đã bị Cố Nam Viễn nắm tay kéo cô rời đi, vừa đi hắn vừa nói với tứ vương gia:
- Mọi chuyện cũng đã qua, chuyện gì buông được thì hãy buông. Huynh đệ của ngươi vẫn mong người trở về!
Nhìn bóng hai người đi khuất tâm trạng hắn lúc này trống rỗng!
Cố Nam Viễn ôm An An trong lòng, giọng đều đều:
- Hắn là tứ vương gia! khi nào hắn nghĩ thông tự nhiên hắn sẽ trở lại, giờ chúng ta quay về Thất Dương Cung, ngày kia Bắc Viễn sẽ vào dược Thất cùng Tiết thần y tiến hành giải độc.
An An vừa nghe vừa gật đầu, nàng đã biết trước kết quả nên cũng không quá bất ngờ, nam nữ chính sẽ có cái kết viên mãng! Vòng tay cô ôm chặc Cố Nam Viễn giọng nỉ non:
- Bắc Viễn và Hiểu Nhiên chắc chắn sẽ được ở bên nhau, huynh yên tâm đi!
- Vậy còn hai ta? Nàng sẽ trở thành nữ chủ nhân của Thất Dương Cung!
Ánh mắt nhu tình của hắn nhìn An An say đắm, hắn nhẹ nhàng đặt lên trán cô nụ hôn, hai má An An ửng hồng, hắn lại cười nói:
- Ta không nghĩ nàng lại dễ dàng đỏ mặt như vậy, xấu hổ sao! Nàng hay trêu ta lắm mà!
An An lúc này chủ biết rúc vào lòng hắn, cảm nhận nhịp tim đập liên tục của cả hai. Cô ấp úng nói:
- Chàng cứ mãi trêu ta thôi!
Cả hai cứ người một tiếng ta một tiếng, cô kể mình đã trốn thoát nhủ thế nào và gặp tứ vương gia ra sao,… nói đến khi An An ngủ quên trong lòng Cố Nam Viễn. Mấy ngày qua cô cũng đủ gian truân rồi.
Sau mấy ngày ăn ngủ trong lòng Cố Nam Viễn rốt cuộc cũng về tới Thất Dương Cung, Hiểu Nhiên và Bắc Viễn đã đứng ở cầu treo từ sớm để đón họ, vừa thấy An An, Hiểu Nhiên đã chạy đến cả hai quấn quýt như hai chú chim nhỏ, vừa đi vừa nói cười vui vẻ, anh em nhà họ Cố chỉ biết đứng cười, lắc đầu mà thôi.
Sau khi ăn bữa tối, Hiểu Nhiên muốn ở lại ngủ cùng An An nhưng đã bị Bắc Viễn kéo trở về Trầm Hoa Điện với lí do hết sức cảm lạnh là vài ngày nữa ta đi giải độc cũng khá lâu mới trở về nên tranh thủ ở cùng càng nhiều càng tốt, An An chỉ biết lắc đầu rồi nói:
- Về cùng Bắc Viễn đi, hắn trị độc khá lâu đó, gần một năm rưỡi lận đấy!
Hiểu Nhiên nhìn cô nghi ngờ hỏi:
- Sao muội biết?
- Ha…ha… ta đoán vậy mà!
Nhìn bọn họ đi xa, An An cũng trở vào gian trong trèo lên giường ngủ, thì hỡi ôi, cái tên Cố Nam Viễn này lại nằm sẵn ở đó rồi, cô híp mắt phượng, cau mày nói:
- Huynh có nên trở về phòng ngủ hay không đây?
- Cho ta ôm nàng ngủ được không? Ta hứa chỉ ngủ thôi, không làm gì cả!
An An cười như không cười nói:
- Thì huynh không làm gì ta cả chỉ ăn thịt ta thôi!
Cố Nam Viễn chỉ biết cười trừ rồi đứng dậy rời đi, ra tới cửa hắn lại nói:
- Cho ta hôm nàng 1 cái nhé!
An An nhẹ gật đầu, nhưng nhìn lại nụ cười gian manh của Cố Nam Viễn cô đã biết mình bị con sói gian manh này lại lừa cô rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT