Cố Nam Viễn ngồi nhắm mắt dưỡng thần, An An cũng yên lặng nhẹ kéo rèm sang một bên để nhìn cảnh vật bên ngoài, người đánh xe ngựa là Lộ Nhi, người này theo như cô đã đọc qua thì chỉ nói lạnh lùng, giỏi võ công ít xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ tuân lệnh của Cung Chủ!

An An suy nghĩ lại cốt truyện cô cũng không dám xen vào nhiều chỉ làm một nhân vật quần chúng đứng một bên lề mà thôi, cô sợ nếu mình thay đổi cốt truyện không biết có bị hiệu ứng cánh bướm hay gì đó thì cô lại không biết ứng phó như thế nào!

Không khí trong xe rất yên ắng, đột nhiên Cố Nam Viễn mở mắt, ánh mắt dò xét nhìn ra ngoài xe, hắn nắm lấy tay An An kéo về phía mình, hàng loạt mũi tên bắn vào thùng xe, cũng may xe này được thiết kế dày dặn cản được không ít tên bay đến, bên ngoài Lộ Nhi đang chém giết rất kịch liệt. Cố Nam Viễn ôm lấy An An bay ra khỏi xe, và đây là cảm giác bay lượn trên không trung lần đầu An An được trải nghiệm thực tế, nhưng mà nếu được thì cô sẽ không muốn được trải nghiệm trong hoàn cảnh như thế này, và đây hoàn toàn là thật không phải trên phim trường, hàng loạt mũi kiếm đang chém về phía Cố Nam Viễn và cô, An An hai tay ôm chặc lấy Cố Nam Viễn mặt vùi sâu trong ngực hắn không dám nhìn ra xung quanh, máu tươi, tay chân bị chém rơi khắp nơi, một ít máu đã dính lên vạc áo của cô!

Sau một lúc giết chóc, xác phơi khắp nơi trên đường mười mấy tên sát thủ đã bị giết sạch, Lộ Nhi dắt tới một con chiến mã cho Cố Nam Viễn, hắn điểm nhẹ mũi chân xuống đất, nhẹ nhàng ôm An An yên vị trên yên ngựa, giọng hắn vang trên đỉnh đầu An An:

- Đã xong hết rồi!

An An từ từ ngẩng đầu lên nhìn hắn, gương mặt gốc cạnh còn dính một ít máu trên mặt, cô rút chiếc khăn tay ra chùi nhẹ trên mặt cho hắn, giọng run run nói:

- Ta không có sợ, chỉ là... là... là lần đầu thấy nhiều người chết như vậy có chút không quen, vả lại mùi máu tươi nồng đậm làm ta có chút không thích ứng kịp, hi vọng sau này sẽ không như vậy!

Cố Nam Viễn nhìn gương mặt tái nhợt của cô có chút thương cảm, hắn kéo nhẹ chiếc khăn trên tay cô lau một ít trên mặt và tay của An An, nhẹ giọng nói:

- Ngươi chịu khó một chút, lát nữa tới trạm dịch của Thất Dương Cung cho ngươi tẩy rửa!

An An cảm động muốn rơi nước mắt khi nghe hắn nói, thật sự hiện tại bây giờ trông cô rất thảm, hai tay cô vẫn còn bám chặc lấy áo Cố Nam Viễn, nằm trong vòng tay của hắn cô cảm thấy yên bình đến lạ kỳ!

Trải qua mấy ngày đi đường không ngừng nghĩ cũng đến cầu treo của Thất Dương Cung, chỉ đọc qua trên truyền cũng không bằng nhìn thấy tận mắt, trên núi là một dãy cung điện khổng lồ, mái cong điện giác, khí khái phi phàm. Mất một lúc đi dạo, rốt cuộc cũng tới đại môn Thất Dương Cung. Hai cánh cửa được trát chu sa đỏ thẳm cao hơn năm trượng chậm rãi mở ra. Đường bên trong đều được lát đá phiến, lại đi thêm một canh giờ (2 tiếng) đến một cái sân rộng lớn, An An được sắp xếp ở cạnh Lạc Hà Cung là nơi của 5 vị phu nhân của nhị cung chủ, nếu cô nhớ không lầm thì vài hôm nữa nữ chính cũng sẽ đến đây ở tại nơi này, An An không khỏi cười thầm nếu nữ chính phát hiện ra một người xuyên không như nàng ta vậy, không biết lúc đó nàng ta sẽ như thế nào! Cô thật là trông chờ ngày đó!



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play