Dưới màn mưa cha con họ người con cầm kiếm chĩa thẳng vào cha ruột của mình, hắn cười nụ cười quỷ dị, hắn nói như quát vào mặt cha mình:

- Là ông, mọi chuyện là do ông mà ra! Giết cha đoạt vị, ông rất muốn ta làm điều đó để ta mãi mãi giống như ông khốn khổ cả đời, đêm đêm bị ác mộng dày vò đúng không? Nếu ông không đuổi theo thì mẫu thân ta, bà ấy cũng không rơi xuống hồ mà chết! Giờ ông nên đền tội đi, dù ta có bị đày xuống địa ngục, người người phỉ nhổ thì ta cũng phải trả thù cho mẫu thân của ta…

Tứ vương gia gào thét trong màn mưa hắn vung lưỡi kiếm sáng loáng mà đâm tới, hoàng thượng chỉ đứng đó nhìn hắn với ánh mắt đầy hối hận rồi nhẹ nở nụ cười mãn nguyện, tất cả mọi người không ai dám động thủ, đã có khẩu dụ của hoàng thượng nếu ai ngăn cản tứ vương gia lập tức bắt lại. An An hốt hoảng nhìn mọi người chẳng ai dám manh động, họ chỉ cúi đầu không nói, cô nhìn sang Cố Nam Viễn muốn hắn ngăn lại, tránh để mọi việc quá muộn; Cố Nam Viễn cũng không muốn tham gia sâu vào chuyện này nhưng vì cô vợ nhỏ này của hắn, Cố Nam Viễn ném ra một viên đá nhỏ làm lệch đường kiếm sang hướng khác chém rách một bên tay áo của hoàng thượng, hắn nắm tay An An che dù bước về phía tứ vương gia, hắn nói:

- Chuyện hôm nay đến đây kết thúc được rồi! Tứ vương gia cũng đã chém rách long bào của hoàng thượng xem như cũng đã xã được mối hận trong lòng. (Long bào ở thời này tượng trưng cho hoàng đế, chém long bào cũng như chém hoàng đế), trong chuyện này ai cũng là người có lỗi nhưng ai cũng nghĩ mình là người bị hại.

Nghe được mấy lời của Cố Nam Viễn, tứ vương gia gần như được khai hóa tâm can, hắn đưa thanh kiếm lên trời dùng nội lực bẽ thanh kiếm ra làm 2 ném trước mặt hoàng thượng, sau đó xoay người rời đi!

Ông trời như đồng cảm cho cuộc đời của tứ vương gia mưa vẫn không ngừng rơi, mà ngày một nặng hạt hơn, bóng lưng hắn khuất dần sau bức màn mưa, binh lính của tứ vương gia cũng tự động buông kiếm xin hàng.

Một biến cố lớn đã làm thay đổi kinh thành ít nhiều, nhưng mọi người vẫn nhộn nhịp vui mừng để chuẩn bị đón chào năm mới, An An và Cố Nam Viễn nán lại kinh thành thêm ít hôm nữa, do còn nhiều sự vụ cần giải quyết và dự nghi thức đăng cơ của thái tử. Sau ngày hôm đó hoàng thượng cũng lên núi xuống tóc đi tu, ngôi vị được truyền lại cho thái tử.

Đến kinh thành chỉ có mấy ngày nhưng có rất nhiều chuyện xảy ra, nghĩ đi nghĩ lại chưa chắc gì được sinh ra trong hoàng tộc mà sướng! Thấy cô thở dài, Cố Nam Viễn từ xa đi đến đem người vào ôm lòng, nhẹ hỏi:

- Nương tử! Sao lại thở dài, nếu không có gì thay đổi chúng ta sẽ trở về Thất Dương Cung vào ngày kia!

- Nói bậy bạ gì đó! Ai là nương tử của huynh chứ, ta còn chưa đồng ý đâu nha!

- Nàng hứa rồi mà, chúng ta thống nhất đợi nhị đệ giải độc xong chúng ta sẽ thành thân! Ta cấm nàng quên, nếu quên ta sẽ phạt thật nặng.

Hai người còn đang kẻ ôm người ấp thì một giọng nói trêu đùa vang lên:

- Không biết ta đến có đúng lúc hay không! Cản trở chuyện tốt của ai rồi?

Cố Nam Viễn vẫn ôm An An trong lòng, giọng lạnh nhát nói:

- Ngươi tốt nhất không cần tới! Lộ Nhĩ tiễn khách!

- Ê cái tên bạn già này, ngươi có phải con người không vậy? Ta là có lòng tốt đi đến mang khẩu dụ của hoàng thượng nói cho hai người biết, mà ngươi lại trực tiếp trục khách!

Cố Nam Viễn ném ánh mắt sắc lạnh qua ngươi Manh Hạo Nhiên nói:

- Ngươi nói ai không phải con người, vậy thì ta sẽ thực hiện những hành vi không phải con người cho người thấy!

- Ha…ha … ha… Nam Viễn ta nói chơi! Bớt nóng!

An An thấy hai người này cứ như chó với mèo nói mãi, cô bèn lên tiếng:

- Hoàng thượng nói gì mời Manh tướng quân truyền đạt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play