Mạnh Kiều mất năm phút mới hiểu ý trong lời nói Chu Minh Xuyên, "Chỉ em và anh?" Cô lại xác nhận một lần nữa.
"Ừ" Chu Minh Xuyên nghiêng người nhận lấy thực đơn phục vụ đưa tới, để ở trước mặt Mạnh Kiều, "Muốn ăn gì?"
Gương mặt nhỏ của Mạnh Kiều vẫn còn vẻ khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở thực đơn xem tối nay sẽ ăn gì.
Nhưng xem một hồi, trong đầu Mạnh Kiều lại không kiềm chế được mà suy nghĩ lung tung.
Chẳng lẽ hôm nay anh thật sự chỉ muốn ăn tối với cô? Hay hôm nay là ngày trọng đại gì đó?
Cô nhẹ nhàng nhíu mày.
Ba giây sau, Mạnh Kiều bỏ cuộc.
Bởi vì ngay cả món ăn tối qua là gì cô cũng không nhớ nổi, sao còn biết ngày hôm nay của một năm trước đã xảy ra chuyện gì, quả thực đã làm khó cô Mạnh đây rồi.
Mạnh Kiều lắc đầu, "Hai ngày qua em uống nhiều rồi."
"Ừm." Chu Minh Xuyên khẽ gật đầu bày tỏ đồng tình.
Mạnh Kiều: "..."
Cô nhẹ nhàng ở dưới bàn đá Chu Minh Xuyên một cái, hai mắt nhẹ nhàng trừng anh.
Trong mắt Chu Minh Xuyên phản chiếu ánh đèn màu hoàng hôn, nụ cười chậm rãi tràn ra, kẹp chặt chân cô, không cho cô cử động nữa.
Mạnh Kiều nhướng mày trừng anh, sau đó khẽ hừ một tiếng. Cô phát hiện hôm nay Chu Minh Xuyên tỏ vẻ ăn chắc cô, rõ ràng cô có cảm giác nơi nào đó không đúng nhưng anh vẫn tỏ vẻ bình thản, không chịu mở lời.
Hiện tại còn kẹp chân của cô, không cho cô nhúc nhích.
Tính tình nhỏ nhen của Mạnh Kiều bị khơi dậy, cô lập tức điều chỉnh cảm xúc, nghiêng đầu nhìn anh cười ngọt ngào, khóe mắt mang theo chút giảo hoạt, từ từ rút chân ra.
Cô liếc qua bàn ăn, khăn trải bàn trắng tinh trải dài xuống đất, dưới đáy bàn không có ánh sáng lọt vào.
Mạnh Kiều cảm thấy vui mừng, trước khi ra cửa cô đã lười biếng chọn bừa một đôi giày cao gót, hiện tại nó đang chậm chạp mà êm ái đi vào ống quần thẳng thớm của người đàn ông.
Mũi giày như con dao nhỏ nhẵn nhụi, to gan mang theo ý đồ bất chính thăm dò vào bao da của thợ săn.
Cẩn thận vì muốn chừa ba phần đường sống, khơi dậy hai linh hồn dây dưa lẫn nhau.
Người đàn ông không trực tiếp kiềm chế cô giống vừa rồi mà cụp mắt thật thấp nhìn cô.
Nhìn thấy khóe miệng cô đắc ý nhếch lên, trong đôi mắt đều là vẻ lấp lánh dụ dỗ người ta.
Đèn neon lưu chuyển ngoài cửa sổ chiếu lên chóp mũi cao của cô, Chu Minh Xuyên nhớ đến những khoảnh khắc khác của Mạnh Kiều.
Cô trang điểm đậm, cô để mặt mộc, cô vui vẻ ra mặt, cô đau lòng khóc lóc.
Đến cuối cùng chỉ còn lại mỗi một biểu cảm khi cô thở dài, khi cô nhẹ nhàng thở hổn hển, khi cô mất khống chế.
Chuyện này không thể trách anh.
Bởi vì tiểu yêu tinh kia đã đem đuôi hồ ly của mình dời lên chỗ cao hơn.
Mạnh Kiều thậm chí còn khẩn trương khẽ cắn môi, xung quanh người đi tới đi lui khiến cho cô trở nên mẫn cảm, nhưng cô biết không ai nhìn thấy chuyện đang xảy ra phía dưới này cả.
Dòng điện kích thích nhanh chóng lướt qua toàn thân, eo cô cũng bắt đầu tê dại một cách lạ thường, dưới chân dần dần mất khống chế.
Lảo đảo đi tới bắp đùi người đàn ông.
Cô khẽ cười thành tiếng, đôi mắt càng dụ dỗ người ta.
Thuận theo bắp đùi táo bạo đi lên, xuất phát tới mục tiêu đã nhắm sẵn.
"Chào anh, đây là xà lách của anh." Bên tai bỗng nhiên truyền tới một giọng nói.
Mạnh Kiều giật mình, cả người cứng đờ như tấm ván gỗ.
Cánh tay căng chặt đặt trên mặt bàn duy trì thân thể thăng bằng.
Nhân viên phục vụ ở một bên không hề phát hiện, mỉm cười bưng đĩa ăn của hai người rồi đặt xuống, "Xin hỏi hai vị còn cần gì không?"
Hai mắt cô bối rối rũ xuống nửa giây, vừa bình phục cảm xúc vừa muốn mở miệng.
"Cảm ơn, không cần." Giọng nói Chu Minh Xuyên trầm thấp chậm rãi, để nhân viên phục vụ đi chỗ khác.
Mạnh Kiều nâng tầm mắt nhìn anh, thấy trên mặt anh vẫn duy trì sự bình tĩnh, không hề bị nhân viên phục vụ bất ngờ nhảy ra hù dọa.
Còn cô suýt bị người đó dọa tới mức sợ gần chết.
Cô nhụt chí khẽ hừ một tiếng, lập tức muốn thu chân lại, bỗng nhiên một đôi tay to dưới bàn nắm thật chặt mắt cá chân của cô, khiến cho cô không thể động đậy.
Mạnh Kiều lập tức trừng anh, dùng ánh mắt hỏi anh muốn làm gì?
Chu Minh Xuyên khẽ cười, nhẹ nhàng liếm môi, "Không phải em muốn để lên sao?"
Anh nhìn cô, đôi mắt đen trầm mặc giống như nước xoáy, chỉ cần không cẩn thận bị hút vào đó, một giây thôi sẽ bị kéo xuống dưới, càng lún càng sâu.
Thủy triều mãnh liệt đập vào cô.
Mạnh Kiều bị anh nhìn mà quên hít thở, nửa giây sau mới hoàn hồn.
Sau tai cô đỏ lên, giọng nói vừa khẽ vừa nhỏ, "Để em xuống."
Lúc này Chu Minh Xuyên mới nhẹ nhàng thả chân cô ra, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên gương mặt cô.
Gương mặt nhỏ của Mạnh Kiều nóng bừng cả buổi tối, lúc ăn cơm cũng không chịu nói chuyện với Chu Minh Xuyên nhiều, cô cảm thấy chỉ cần cô nhìn người đàn ông kia thì sẽ bị anh dụ dỗ làm chuyện không đúng thời điểm.
Mạnh Kiều thừa nhận ban đầu không phải cô vừa ý vẻ ngoài của người đàn ông này sao.
Mà bây giờ anh lại nghe lời cô răm rắp, nuông chiều cô trong bàn tay.
Sao có thể không dễ dàng động tâm cho được?
Mạnh Kiều chậm rãi ăn xà lách trong đĩa, lén lút nâng tầm mắt nhìn anh, ai biết vừa ngẩng đầu thì bị anh bắt ngay tại trận.
Hoặc là nói Chu Minh Xuyên không nhìn bất cứ chỗ nào khác.
Anh vẫn nhìn chằm chằm gò má hồng hồng của người phụ nữ trước mặt, giống như con thỏ nhỏ đang cúi đầu ăn cỏ.
"Ting ——" Một tiếng chuông điện thoại di động thanh thúy bỗng nhiên vang lên, sự chú ý của hai người đều bị hấp dẫn.
"Anh có tin nhắn." Mạnh Kiều nhắc nhở anh.
Chu Minh Xuyên thoáng nhíu mày, mở điện thoại di động, "Tin rác."
"Tin rác gì?" Mạnh Kiều thuận miệng hỏi.
"... Chào hàng."
"Chào hàng gì?" Mạnh Kiều lại thuận miệng hỏi.
"..." Chu Minh Xuyên hít vào một hơi, "Chào hàng nhà cửa."
"Lạ nhỉ." Mạnh Kiều nhíu mày, "Làm sao họ biết mà gửi tin nhắn chào hàng nhà cửa cho anh?"
"Không biết." Chu Minh Xuyên không muốn tiếp tục đề tài này, "Em ăn no chưa?"
Mạnh Kiều nhìn anh, không biết tại sao trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhưng cô vẫn gật đầu, "Em ăn no rồi, mình về nhà chưa?"
Chu Minh Xuyên đứng lên kéo tay cô, "Đi chỗ này trước."
Hai người thanh toán xong thì lên xe.
"Chúng ta đi đâu thế?" Mạnh Kiều nghiêng đầu hỏi anh, ánh đèn đủ mọi màu sắc ven đường nhanh chóng chiếu thoáng qua gò má Chu Minh Xuyên, cô khó hiểu nhìn thấy chân mày người đàn ông nhíu lại, nửa giây sau lại lập tức thả lỏng.
"Tùy tiện dẫn em đi dạo một lát, được không?" Giọng điệu Chu Minh Xuyên vẫn nhàn nhạt, không nghe ra cảm xúc gì rõ ràng.
Mạnh Kiều chuyển tầm mắt về phía trước, hiện tại thời điểm náo nhiệt nhất của buổi đêm, trên đường người đến người đi, có đôi có cặp. Trên gương mặt mỗi người đều tràn đầy hạnh phúc đơn giản lại chân thật.
Nhưng trong lòng cô lại có chút không vui.
Không phải cảm xúc chợt tới mà đã bắt đầu từ bữa ăn tối này, góp nhặt từng chút mà đến.
Nhưng cô không thể nói gì cả, anh rõ ràng vẫn đối xử với cô tốt như trước kia, không thay đổi gì cả.
Một cơn gió lạnh không kịp chờ đợi, thuận theo kẽ hở vừa mở chui vào, dứt khoát đánh vào gương mặt Mạnh Kiều, cô nhích lại gần cửa sổ, hít sâu hai lần.
"Em không lạnh à?" Chu Minh Xuyên hỏi cô.
Mạnh Kiều lắc đầu, " Em muốn hít thở không khí một chút."
Xe vững vàng chạy trên con đường náo nhiệt, nhưng trong xe ngoài ý muốn lại rất yên tĩnh.
Ánh mắt Mạnh Kiều buồn ngủ cụp xuống, một tiếng thông báo tin nhắn bỗng nhiên kéo cô về thực tế.
Cô theo phản xạ nghiêng đầu, phát hiện Chu Minh Xuyên tắt màn hình còn nhanh hơn tốc độ lúc cô nhìn sang.
Mạnh Kiều không thể nhìn thấy là ai gửi tin nhắn cho Chu Minh Xuyên.
Nhưng cô bỗng nhiên ý thức được, điểm bùng nổ của phiền não và không vui vẻ chính là tin nhắn trước đó.
Mà tin nhắn này lại vừa đến một lần nữa.
Hai mắt cô nhìn thấy người đàn ông đã rời sự chú ý lên con đường trước mặt, không mở miệng.
Cô có thể đưa ra một giả thiết rất đơn giản.
Tin nhắn này đến từ một người Chu Minh Xuyên không muốn để cho cô biết.
Vì sao anh không muốn để cho cô biết?
Người đó là ai?
Cô không đoán được.
Mạnh Kiều rất nhanh xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cũng đã không còn tâm tư nhìn người đi đường và ánh đèn.
"Tin rác." Chu Minh Xuyên chủ động mở miệng, anh vươn tay sờ bàn tay Mạnh Kiều để ở một bên, đè lên bàn tay cô.
Trong lòng Mạnh Kiều giống như bị đồ vật gì đó gõ nhẹ, ba phần trong cô phút chốc chậm rãi quay trở về từ phiền não và ngột ngạt.
"Sao nhiều tin rác vậy?" Cô hỏi.
"Anh không biết." Chu Minh Xuyên trả lời rất ngắn gọn, Mạnh Kiều nhìn anh, lần này ánh mắt rõ ràng bắt được một chút không bình thường.
Khóe miệng anh rõ ràng khẩn trương nhếch lên, ánh mắt dứt khoát nhìn về phía trước.
Cô gần như có thể xác định Chu Minh Xuyên đang nói dối.
Trong lòng Mạnh Kiều giống như bị kéo rách, gió lạnh chen vào, giờ phút này người cô rét lạnh.
Chu Minh Xuyên bắt đầu gạt cô.
Vì sao?
Không biết.
Là vì người trong điện thoại sao?
Ánh mắt cô mang theo chút chống cự, nhưng lại không khống chế được rơi trên điện thoại di động của anh, màn hình đen ngòm, không thấy được gì.
Mấy ngày qua, anh đi đâu làm gì, cô không biết gì cả.
Mạnh Kiều chỉ biết có mấy lần cô gọi anh đều không nhận máy, cô bỗng nhiên cảm thất hối hận, từ lúc hai người trở về cô đã quá coi thường anh, anh đi đâu làm gì rồi gặp ai, hiện tại cô không biết gì cả.
Cảm giác nguy cơ bị cô quên mất đã lâu lại một lần nữa không cho cô khinh thường, nó quay lại đùa giỡn trái tim cô, mà lần này, nó lấy một loại hình thức cụ thể hơn xuất hiện.
Anh không muốn cho cô xem tin nhắn của anh.
Lồng ngực Mạnh Kiều phảng phất bị một ngọn núi lớn đè lên, sắc mặt khó coi nhìn ra ngoài cửa sổ, hít sâu vài hơi.
Có lẽ thật sự chỉ là tin rác.
Sẽ là vậy sao?
Bản thân Mạnh Kiều cũng không tin, giác quan thứ sáu của người phụ nữ mãnh liệt báo động trong lòng cô, chẳng lẽ cô đã nhìn nhầm một loạt biểu cảm không bình thường vừa rồi của anh?
Cô không nhìn nhầm.
Anh đang nói dối.
Mạnh Kiều khẽ cắn hàm răng, dùng sức nhấn nút, cửa sổ xe rất nhanh khép lại, ngăn cách tuyệt đối mọi âm thanh ồn ào.
Xe đã lái rất xa thành phố, hiện tại đang lái dọc theo một con đường nhỏ hoang vu, không biết lái về hướng nào.
Trong khoang xe bịt kín, chẳng ai mở miệng nữa.
Mạnh Kiều bỗng nhiên ngửi được mùi nước hoa.
Một loại nước hoa như có như không nhưng nó không thuộc về của cô.
Phòng tuyến trong lòng bất ngờ bể tan tành.
"Chúng ta đến rồi."
Rốt cuộc Chu Minh Xuyên cũng mở miệng sau cả quãng đường im lặng, xe rất nhanh dừng ở bãi đất trống ven đường.
Mạnh Kiều nâng tầm mắt nhìn, lúc này mới phát hiện đây chính là con đường ven biển, cũng không phải chỗ bọn họ từng dừng chân.
Đây là một vùng đất càng bằng phẳng, tầm nhìn càng bao la.
Cô im lặng đi theo Chu Minh Xuyên xuống xe, ánh mắt rơi trên sóng biển dâng lên rồi hạ xuống.
Gió biển tối nay rất dịu dàng, hải âu khẽ kêu lướt qua mặt biển cuồn cuộn, sau đó bay lên cao, biến mất ở đường chân trời.
Những điểm sáng tô điểm cho màn trời màu đen, chiếu rọi ánh sáng tản ra khi mặt biển dâng lên.
Chu Minh Xuyên từ từ đi tới bên cạnh Mạnh Kiều, cụp mắt nhìn cô, nhưng phát hiện vành mắt người trước mắt đã ửng đỏ.
Anh lập tức hốt hoảng ôm Mạnh Kiều vào lòng, cúi đầu hỏi cô, "Sao thế, hôm nay em không vui hả?"
Mạnh Kiều lại không lập tức trả lời anh.
Đến hiện tại, cô còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa trong xe, mùi hoa hồng rất nồng, cũng không phải mùi gần đây cô dùng.
Nghe thấy Chu Minh Xuyên căng thẳng quan tâm cô như vậy, vành mắt Mạnh Kiều càng đỏ hơn.
Cô nâng tầm mắt dứt khoát nhìn Chu Minh Xuyên, giọng nói lạnh lùng, cô hỏi, "Vừa rồi ai nhắn cho anh?"
Người đàn ông trước mặt hiển nhiên lại sửng sốt một lúc, cánh tay ôm eo cô không tự chủ siết chặt một lát, nội tâm như thể đang vùng vẫy.
"Mạnh Kiều." Anh kêu tên cô, nhưng không trả lời.
Mạnh Kiều lập tức hiểu rõ ý của anh, nước mắt trực tiếp rơi xuống.
Rốt cuộc người đàn ông này vẫn không thể chống lại cám dỗ.
Không phải cô không biết, tay đua F1 chạm tay là bỏng, đối với một người đàn ông mà nói, đó là giá trị kèm theo không thể nói rõ, cô cũng thấy rất nhiều lần rồi, ngoài sáng trong tối luôn có phụ nữ xin phương thức liên lạc của Chu Minh Xuyên.
Nhưng cô cho rằng anh khác biệt, cô cho rằng cô khác biệt.
Cô cho rằng hình xăm trên người anh là cam kết tuân thủ cả đời mà anh dành cho cô, nhưng hiện tại xem ra không có gì là không thể thay đổi, ngay cả chuyện cả đời này.
Chu Minh Xuyên vừa nhìn thấy cô thương tâm bật khóc, mi mắt lập tức thoáng qua vẻ bối rối. Anh vội vàng ôm Mạnh Kiều đặt ở rìa xe, để trống tay phải, không ngừng lau nước mắt cho cô.
"Sao thế?" Giọng nói Chu Minh Xuyên run run, ngay cả ngón tay cũng không dám dùng sức.
"Chu Minh Xuyên." Mạnh Kiều cắn răng nén nỗi bi thương trong lòng, khàn khàn mở miệng.
Chu Minh Xuyên ôm cô thật chặt, định hôn lên má cô, lại bị hai bàn tay Mạnh Kiều chặn lại, không cho anh đến gần.
Lồng ngực cô giống như bị dao nhỏ cắt vào, róc rách chảy máu, giọng nói không chịu khống chế mà nói ra, "Chia tay đi."
Mọi chuyện tối nay đã có câu trả lời, Chu Minh Xuyên đã có người khác, bởi vì chột dạ mà tận lực bù đắp bữa ăn tối, nước hoa trong xe không thuộc về của cô và hai tin nhắn khiến cho anh căng thẳng không muốn nói thật.
Về tình về lý, mọi chuyện có thể tha thứ, nhưng anh lại tàn nhẫn bày ra trước mặt cô, cô không cách nào xem như không nhìn thấy.
Chu Minh Xuyên khó tin nhìn cô nửa giây, mặt mũi hốt hoảng nhất thời nhăn nhó, giọng nói tức giận lạnh lẽo: "Em nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Giọng nói anh trầm khàn đáng sợ, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều nhìn thấy anh vẫn mang dáng vẻ tình cảm sâu đậm, trong lòng lại đau đớn quặn thắt, cô nức nở hỏi anh, "Vậy anh nói với em tin nhắn kia rốt cuộc là ai gửi?! Tối nay vì sao anh dẫn em đến chỗ này?"
"Chu Minh Xuyên" Cô nghẹn ngào, giọng nói không chịu khống chế mà hét lên, "Anh giải thích với em! Anh giải thích với em đi!"
"Rốt cuộc mùi nước hoa trong xe là của ai!? Anh từng chở người phụ nữ nào hả!?"
"Vừa rồi có phải là cô ta nhắn với anh không?! Chu Minh Xuyên, anh không phải là con người!"
"Anh cho rằng em không nhìn ra, cái gì cũng không biết sao?"
Mạnh Kiều thương tâm, gương mặt đau khổ nhăn nhó, "Chu Minh Xuyên! Ở trong lòng em, anh đã bị phán tử hình, chúng ta —— "
"Hôm nay anh muốn đến đây để cầu hôn em!"
Chu Minh Xuyên không nghe nổi nữa, cố định cô thật chặt trong ngực, lớn tiếng ngắt lời cô.
Trong mắt anh là màu đỏ thắm dọa người, nghe từng câu nói lên án của cô, lồng ngực như bị roi da quất mạnh.
Lúc này Chu Minh Xuyên mới biết vừa rồi vì sao một đường đi cảm xúc của cô hạ thấp, xuống xe vành mắt đỏ bừng.
"Mạnh Kiều!" Người đàn ông tựa trán lên trán cô, trong giọng nói là cảm xúc cuồn cuộn dâng trào: "Hôm nay, anh muốn cầu hôn em."
Chu Minh Xuyên nói một chữ thì tạm ngừng một lát, cực kỳ rõ ràng nói cho cô nghe.
Hai mắt nhìn chằm chằm Mạnh Kiều, khiến cho cô phải nhìn anh.
Mạnh Kiều hoàn toàn ngây người, một câu cũng không nói ra được.
"Tin nhắn là Triệu Tầm gửi," Lúc Chu Minh Xuyên nói lời này, mơ hồ cắn chặt răng, như thể hận không thể hiện tại kéo tên đầu sỏ tới để Mạnh Kiều xem, "Anh đã nói với bọn họ buổi tối đừng gửi tin nhắn nào cho anh nữa, ai biết anh ấy vẫn... Anh ấy vẫn nhắn anh!"
"Nước hoa, càng không phải là trên người người phụ nữ nào cả!"
"Là mùi hoa hồng ở phía sau!"
Chu Minh Xuyên đập mạnh một quyền lên cửa sổ xe sau lưng cô.
"Mạnh Kiều, từ đầu tới cuối, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, anh cũng chỉ có một người phụ nữ là em!"
Anh nảy sinh ác độc mà nói lời này, sau đó không cách nào nhịn được nữa mà nghiền nát đôi môi của người phụ nữ còn đang khiếp sợ chưa hoàn hồn.
Anh thật giống như đang phát tiết, muốn tìm về tình cảm vừa bị cô tổn thương từ trong nụ hôn này, dùng hết sức toàn thân kẹp cô thật chặt trong không gian thu hẹp.
Nửa phần suy nghĩ của Mạnh Kiều rốt cuộc bị cảm giác chèn ép hít thở không thông kéo về, cô thở hổn hển, bị ép buộc chịu đựng cơn nghiền nát như cuồng phong, khó khăn chắp vá lời giải thích của người đàn ông.
Mùi nước hoa là hoa hồng sau xe.
Người nhắn tin không phải phụ nữ, mà là Triệu Tầm.
Hôm nay, anh ăn mặc chính thức như vậy, dẫn cô đến chỗ này vì muốn cầu hôn cô.
Một chuỗi nước mắt nóng nảy phút chốc chảy xuống, đi vào lòng hai người.
Lúc này Mạnh Kiều mới ôm cổ người đàn ông thật chặt, dùng sức hôn lại anh.
Người đàn ông không dịu dàng và kiên nhẫn như trước kia, chỉ muốn nuốt chửng tất cả hơi thở và âm thanh của cô vào bụng, cánh tay dùng sức bấu vào eo cô, như thể mạnh hơn một chút nữa là có thể khảm cô vào lòng.
Từng con sóng đập vào lớp đá nham thạch bên bờ, đợt sóng màu trắng mãnh liệt lăn lộn giữa vùng mênh mông, nháy mắt hòa với biển đen.
Một tràng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên trong đêm tối yên tĩnh.
Lần này không còn là tin nhắn mà là cuộc gọi đến.
Người đàn ông cướp đoạt hô hấp của Mạnh Kiều tạm thời lấy lại ý thức, anh gục ở đầu vai Mạnh Kiều thở dốc hai tiếng, mới chậm rãi lấy điện thoại di động trong túi ra.
Chu Minh Xuyên đưa màn hình cho Mạnh Kiều xem, là Triệu Tầm.
Mi mắt anh âm trầm nhìn hai chữ này, đang chuẩn bị nghe máy. Mạnh Kiều nóng nảy đè lại bàn tay anh, sau đó vuốt ve hàm răng anh đang cắn chặt.
"Đừng mắng người." Cô nhẹ giọng nói.
Mạnh Kiều tin tưởng nếu Triệu Tầm tự mình đứng ở chỗ này, Chu Minh Xuyên sẽ không do dự cho kẻ đầu sỏ làm cho mọi chuyện hiểu lầm hai cú đấm.
"A lô." Chu Minh Xuyên nghe điện thoại.
Đầu kia lập tức vang lên một giọng nói vô cùng hưng phấn.
"Bắt đầu chưa! Chúng tôi cũng ở bên này chờ rất lâu rồi, không phải nói đến rồi thì anh mở cốp xe, chúng tôi xông qua hả? Sao anh ở đó lề mề lâu vậy!"
Chu Minh Xuyên ngăn chặn cơn tức giận trong lòng, bình tĩnh hỏi anh ấy, "Không phải nói trước lúc đó thì đừng nhắn tin với tôi hả?"
"À, cái này…" Triệu Tầm lúng túng cười một tiếng, "Tôi vừa rồi đột nhiên muốn biết rốt cuộc gần đây có nhà vệ sinh hay không, cho nên muốn hỏi thăm trước, anh có biết không?"
Mạnh Kiều cảm thấy nếu Triệu Tầm nói thêm vài câu nữa, Chu Minh Xuyên rất có thể thật sự xông qua đánh người, cô lập tức kéo kéo cánh tay người đàn ông, ý muốn nói anh đừng tức giận với Triệu Tầm.
Chu Minh Xuyên hít một hơi thật sâu, "Một lát tôi sẽ mở cốp sau."
"Được rồi!" Triệu Tầm tức khắc đồng ý, "Chúng tôi sẽ bảo đảm cho Mạnh Kiều một surprise! Khiến cho cô ấy suốt đời khó quên!"
Mạnh Kiều và Chu Minh Xuyên nghe anh ấy đáp thì im lặng nhìn nhau, quyết định sau này có chuyện gì quan trọng thì nhất định phải đá Triệu Tầm đi trước.
"Được, cúp máy đây."
"Không thành vấn đề."
Chu Minh Xuyên cất điện thoại di động, "Hiện tại đã tin lời anh nói chưa?" Giọng nói anh còn mang theo tủi thân, nâng tầm mắt nhìn cô.
Mạnh Kiều cũng biết là vừa rồi bản thân suy nghĩ nhiều, mặt nóng lên, chỉ cúi đầu hôn anh xin lỗi.
Chu Minh Xuyên từ từ để cô xuống, dẫn cô đi ra phía sau xe.
Anh để tay trái lên cốp xe, ánh mắt trịnh trọng nhìn Mạnh Kiều, sau đó không do dự mở ra.
Hoa hồng đầy ắp.
Nhét đầy toàn bộ cốp sau.
Hải âu luẩn quẩn ở chỗ không xa trên bầu trời, để lại một tiếng kêu to xa xưa.
Mạnh Kiều nhất thời nhìn biển hoa mà ngẩn ra, bên cạnh bỗng nhiên vang lên rất nhiều tiếng hô hào: "Cầu hôn! Cầu hôn! Cầu hôn!"
Cô nâng tầm mắt nhìn bốn phía mới phát hiện thì ra mấy người Triệu Tầm luôn ở trong rừng cây đối diện, hiện tại phấn khởi vọt sang đây, bao vây hai người ở giữa.
Dư Thiên Thiên là người hưng phấn nhất, một bên thét chói tai một bên quơ quơ máy chụp hình trong tay, "Cầu hôn! —— "
Mạnh Kiều không thể đè nén từng tầng kích động dâng trào trong lồng ngực, giống như sóng biển không bao giờ ngừng nghỉ, kịch liệt vỗ vào lòng cô.
Rõ ràng vừa mới biết Chu Minh Xuyên sẽ làm gì, nhưng khi ánh mắt trần trụi nóng rực của người đàn ông nhìn mình, tay chân cô vẫn tê dại, đầu óc trống rỗng mà đứng im tại chỗ.
Chu Minh Xuyên từ từ đi tới trước mặt Mạnh Kiều, quỳ một đầu gối xuống đất.
Trong tay có mồ hôi, ngay cả gió lạnh cũng không thổi tan được.
Anh siết chặt hộp nhẫn nhung màu xanh da trời, nâng tầm mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.
Ánh trăng dịu dàng chiếu lên gương mặt cô, giống lần đầu tiên anh nhìn thấy cô như đúc.
Cô đang tỏa sáng, đang mỉm cười, đang thút thít, ánh mắt trong veo nhìn anh, vừa vẫy tay vừa nói với anh:
“Tôi tên Mạnh Kiều, anh tên gì?”
“Tôi có thể đến nhà anh không?”
“Tôi hơi đói rồi.”
“Đây là bạn gái anh?”
“Sao anh không thích cười?”
Chỉ trong nháy mắt, trong lòng anh thoáng qua vô số cành ô liu cô từng ném về phía anh, sau đó anh vui mừng bắt lấy một cành thật chặt.
Nhưng Chu Minh Xuyên vẫn rất sợ, anh cảm thấy bất an.
Anh muốn kiếm rất nhiều tiền, muốn đối tốt với cô gấp bội, muốn từ nay về sau cô sẽ không có suy nghĩ rời bỏ anh, muốn ôm cô trong ngực cả đời.
"Mạnh Kiều." Người đàn ông quỳ dưới đất sau khi im lặng thật lâu, rốt cuộc cũng mở miệng.
Đôi mắt màu đen của anh tỏa sáng, ánh mắt sâu hun hút bắn thẳng vào lòng Mạnh Kiều.
"Anh, Chu Minh Xuyên, sử dụng sinh mệnh được em kéo lên trên mà thề với em,"
"Kiếp này, nhất định sẽ đối xử tốt với em."
Anh căng thẳng đến mức giọng nói run rẩy, ngón tay sắp bóp vỡ hộp nhẫn.
"Cho nên, gả cho anh, được không?"
Hai mắt Chu Minh Xuyên trịnh trọng cầu khẩn nhìn chóp mũi của người phụ nữ trước mặt đỏ lên, nước mắt đầy mặt. Anh muốn cưới người phụ nữ này, muốn dùng chiếc nhẫn này trói chặt cô bên cạnh mình, như vậy mới có thể khiến cho anh yên tâm được chốc lát.
Anh đã chờ đợi điều này quá lâu, cảm thấy bản thân khó khăn lắm mới có thể xứng với cô.
Gió biển dịu dàng thổi bay đuôi tóc Mạnh Kiều, cô nhìn người đàn ông trước mặt, đầu óc trống rỗng.
Đành lặp lại hành động gật đầu với anh.
Theo sau còn có nước mắt chảy xuống.
Tiếng hoan hô vang khắp đêm tối, truyền đến bên tai, đôi mắt Mạnh Kiều hoàn toàn bị nước mắt làm cho mơ hồ, không nhìn thấy được gì nữa.
Chỉ cảm thấy ngón tay người đàn ông run rẩy kéo tay trái của cô, sau đó nhanh chóng đeo một chiếc nhẫn lên ngón áp út của cô.
Đợt sóng kịch liệt rốt cuộc chìm vào biển đen, tối nay chiếc thuyền an toàn cập bến.
Chu Minh Xuyên thở phào một hơi thật dài, sau đó kéo Mạnh Kiều vào lòng, ôm cô thật chặt.
Anh quyết định không mời Triệu Tầm lúc cử hành hôn lễ.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Tầm: Không mời tôi?
Chu Minh Xuyên: Không đánh anh đã xem như làm chuyện tốt.
Cảm ơn thiên sứ bé bỏng bình chọn phiếu bá vương hoặc tưới chất dinh dưỡng cho tôi lúc 12:38:11 25-11-2020 ~ 16:53:35 27-11-2020 ~