Tư Không Nguyên tiến lên vài bước rồi duỗi tay nâng thiếu niên nằm trên kỉ án dậy, thấy rõ vệt nước mắt trên mặt y thì thoáng sửng sốt.
Hắn ta nhẹ nhàng ôm thiếu niên vào lòng, mắt đen nhìn khuôn mặt mỹ miều tựa ngọc của thiếu niên, lúc sau hắn ta vươn ngón tay nhẹ nhàng lau vệt nước mắt trên mặt Ngu Diễn Bạch.
"Sao uống thành thế này rồi?" Hắn ta lầm bẩm.
"Ưm?" Ngu Diễn Bạch cảm thấy có người đang nói chuyện nhưng cả người y đều chìm trong mùi rượu, mây mù che toàn bộ thính giác và thị giác của y, y nghiêng đầu mơ màng mở miệng, "Đại sư huynh ơi..."
Nói một hồi rồi y lại khóc, "Đại sư huynh đi rồi."
Tư Không Nguyên cúi đầu, nhìn giọt nước mắt dính trên lông mi của thiếu niên, trông y vô cùng đáng thương, hắn ta hỏi, "Đi đâu?"
"Đi..." Ngu Diễn Bạch miễn cưỡng mở mắt thì chợt nhìn thấy nam nhân có đôi mắt băng xanh hẹp dài mặc y phục đen, y ra sức chớp mắt muốn đứng dậy nhìn xem nhưng thân thể vô lực lại lùi về sau, y nhắm mắt lẩm bẩm, "Đại sư huynh sống lại rồi ư?"
Tư Không Nguyên nghe vậy thì nhịn không được bật cười thành tiếng, thế này là mơ thấy đại sư huynh qua đời đấy à?
Đôi mắt đen phản chiếu dung nhan khi ngủ của thiếu niên, hắn ta nhịn không được mà giơ tay chạm lên mặt y, nhưng ngay khi sắp chạm vào thì có một đôi ủng đen lọt vào tầm mắt hắn ta.
Tư Không Nguyên bỗng chốc ngẩng đầu, khi nhìn thấy người trước mắt là đại sư huynh mà thiếu niên vừa gọi thì toát mồ hôi lạnh.
"Đại sư huynh." Hắn ta vội gọi một tiếng, cảm nhận được tầm mắt lạnh băng của Kỳ Già nhìn mình, hắn ta như ngày thường cười nói, "Đại sư huynh đến đây lúc nào thế."
Sau lưng sớm đã ướt đẫm mồ hôi.
Kỳ Già tiến lên, khom lưng duỗi tay lấy khí thế không cho phép từ chối ôm thiếu niên trong lòng Tư Không Nguyên ra rồi ôm vào lòng, thiếu niên lại cứ thầm thì khẽ nhúc nhích.
Hắn siết chặt cánh tay, một tay nâng mông, một tay ôm eo đặt đầu thiếu niên lên vai mình, Kỳ Già nhàn nhạt hất cằm nhìn hắn ra, "Ta mang Diễn Bạch về trước."
Tư Không Nguyên gật đầu nhìn hai người đi xa, đến khi khuất bóng vẫn chưa thu tầm mắt về.
Màn đêm buông xuống.
Toàn bộ các phong các điện trên Phàm Vận tông đèn đuốc sáng trưng.
Tiểu đồng cạnh cửa thấy hắn về thì tiến lên hành lễ, "Tiên quân."
Con mắt hẹp dài màu băng xanh của Kỳ Già xẹt qua tia hắc khí, khuôn mặt vốn tại nhợt giờ lại càng trắng bệch, "Núi Vô Vọng bế sơn, không ai được quấy rầy."
"Vâng."
Hắn đi vào trong điện, dạ minh châu sáng lên, trong điện bài trí đơn giản, tranh thủy mặc cảnh núi treo trên tường, khói xông lượn lờ bay lên từ cái lò màu xanh.
Kỳ GIà vén màn trướng màu lam lên rồi đặt thiếu niên mình ôm trong lòng xuống giường, thấy y không hề phòng bị nhắm nghiền hai mắt, lông mi tựa chiếc quạt nhỏ, dáng vẻ giương nanh múa vuốt mấy ngày trước biến mất như thể vô cùng ngoan ngoãn, rõ ràng là diện mạo kiều diễm nhưng lại nuôi dạy y thành tính cách không rành thế sự như vậy.
Mùi rượu quanh quẩn chóp mũi, đôi mắt hẹp dài màu băng xanh của Kỳ Già rủ xuống, hắn lần nữa bế thiếu niên lên, cánh tay vòng qua eo nhỏ mềm mại, thiếu niên mềm oặt dựa vào lòng hắn, hơi thở ấm áp phả lên cổ, đáy mắt hắn bất lực nhuộm ý cười, "Nhóc ma men.".
||||| Truyện đề cử:
Hổ Tế |||||
Giọng điệu trầm thấp lại cưng chiều.
Sao đó ôm thiếu niên vào linh trì sau điện.
Một tháng sau.
Tờ mờ sáng, ánh bình mình ló dạng, tia nắng vàng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong điện hắt lên khói xông lượn lờ trong điện rồi chiếu xuống sàn bạch ngọc trong phòng, cuối cùng vuốt ve màn trướng rồi chiếu ra hình vòng vàng.
Thiếu niên nằm trên giường mơ màng quấn chặt chăn mỏng tơ tằm trở mình, nửa khuôn mặt trắng nõn như ngọc đè trên chăn đệm, mi dài cong vút trên đôi mắt nhắm nghiền, y nâng tay che đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ lại.
Khi muốn đi vào mộng đẹp thì một tiếng chuông thình lình vang lên, lập tức đánh thức Ngu Diễn Bạch.
Y bật dậy ngồi trên giường, tóc đen rối tung xõa xuống giường, y phục làm từ lụa rộng thùng thình khoác trên người, mắt hồ ly màu nâu nhạt mờ mịt vẫn chưa tỉnh ngủ.
"Hửm?" Mắt hồ ly khẽ chớp mấy cái, mốt ruồi đỏ au trên mắt trái như ẩn như hiển, cuối cùng khi lần nữa mở mắt ra, hai mắt y hoàn toàn tỉnh ngủ chậm rãi trợn tròn.
"Đây là đâu vậy?" Y vén màn trướng, nhìn bài trí đơn giản gọn gàng và tranh thủy mặc trên tường, tay vén màn dừng lại.
Tẩm điện của đại, đại sư huynh?
Y không màng xỏ giày, chân vừa giẫm lên sàn ngọc trắng lành lạnh thì bộ đồ màu trắng bằng lụa trên người đã tuột xuống che hai chân y.
Y muộn màng cúi đầu, nhìn thấy mình mặc đồ lụa màu trắng thì ngây người, chững lại một chút rồi kéo cổ áo xuống, thấy trên đó thêu từ "Kỳ" rất mảnh thì cả người cứng đờ đứng tại chỗ.
Sao y lại ngủ ở tẩm điện của đại sư huynh, sao lại mặc y phục của đại sư huynh chứ?
Lấy một bộ quần áo khác từ túi trữ vật ra, y qua loa mặc lên, chẳng màng đến vấn tóc mà tùy tiện cột lại bằng dây lụa rồi vội mở cửa điện ra ngoài.
Cửa điện "kẽo kẹt" mở ra, nắng sớm tràn vào trải một lớp ánh sáng vàng trong điện.
Tiếng chuông nặng nề lại lần nữa truyền đến, ảm đạm lượn quanh bầu trời Phàm Vận tông, Ngu Diễn Bạch ngẩng đầu, thấy trên không xẹt qua cầu vồng thì ngờ vực, xảy ra cái gì à?
Ngoài điện chẳng có ai, Ngu Diễn Bạch bước nhanh về phía trước, vòng qua thiên điện mới thấy một tiểu đồng.
Bọn họ thấy Ngu Diễn Bạch đi đến thì lần lượt khom người hành lễ, "Ngu sư huynh."
"Sao ta lại ở đây?" Ngu Diễn Bạch hỏi, y nhớ rõ hình như hôm ấy mình uống rượu ăn mừng vì lấy lại tự do mà?
Nhưng thế thì cũng nên là cửu sư huynh chứ nhỉ.
Tiểu đồng cung kính trả lời, "Tháng trước Ngu sư huynh say rượu, là tiên quan mang Ngu sư huynh về."
Ngu Diễn Bạch vừa định mở miệng thì nghe thấy hai từ "tiên quân", nơi này là điện Vô Vọng trên núi Vô Vọng, thế chẳng phải tiên quân là...
"Đại sư huynh?" Y ngạc nhiên hỏi lại, "Đại sư huynh Kỳ Già á?"
Tiểu đồng lặng lẽ ngước mắt rồi vội vàng rủ mắt, "Đúng là tiên quân."
"Không phải đại sư huynh..." đi rồi sao?
Môi Ngu Diễn Bạch mấp máy nhưng chẳng nói được lời nào, lúc này y chỉ cảm thấy lạnh cả người, cứng nhắc hỏi, "Đại sư huyh, đại sư huynh đâu?"
"Tiên quân đang bế quan." Tiểu đồng đáp.
"Bế quan?" Ngu Diễn Bạch nuốt khan, giọng nói run run, "Ta, ta đi trước đây."
Nói xong, y vận khởi Giao Linh bay thẳng lên trời mà không ngoảnh đầu lại.
Đệ tử các phong thấy Ngu Diễn Bạch hơn một tháng không gặp trên không trung thì lần lượt tiến lên chào hỏi, "Ngu sư đệ, nghe nói một tháng trước đệ cùng đại sư huynh bế quan đột phá bình cảnh, nhanh vậy đã đột phá rồi à?"
Một tháng?
Trong đầu Ngu Diễn Bạch đột nhiên vang lên lời mà tiểu đồng điện Vô Vọng vừa nói "Tháng trước say rượu".
"Qua một tháng rồi hả?" Ngu Diễn Bạch tròn mắt hồ ly hỏi.
Đệ tử cao gầy vừa nói chuyện thấy Ngu Diễn Bạch mờ mịt thì cười bước đến gần, "Ngu sư đệ, nghe nói ngoài cửa..."
Nhưng đệ tử đó còn chưa nói xong thì cầu vòng xanh trước mắt chợt lóe lên, bóng dáng y biến mất.
Ngu Diễn Bạch chạy về viện Khê Triền ném vật dụng hằng ngày vào nhẫn trữ vật rồi tiện tay triển bùa dịch dung cho mình, chuẩn bị mở đường về Ngu cốc ở Thanh Châu.
Nhưng vừa đến cửa núi đã thấy thập lí hồng trang [1] rất náo nhiệt.
[1] 十里红妆 (Thập lí hồng trang): Là hôn tục truyền thống của huyện Ninh Hải ở duyên hải phía đông của tỉnh Chiết Giang. Dịch nôm na là trang sức đỏ trải mười dặm.Ngu Diễn Bạch: "?"
=============
Tác giả có lời muốn nói: Ngu Diễn Bạch:??
Kỳ Già:???
Tác giả:???