Nhà họ Mã xưa nay
Tàu lửa kêu kẽo kẹt trên tuyết vàng chiều, chạy càng lúc càng chậm, cho đến khi phanh kêu "két—" dài, dừng ở sân ga. Mã Hoài Nhân tỉnh dậy từ toa tàu chật hẹp, đi nhà vệ sinh, rửa mặt sơ sài rồi bước vào buồng lái. Người lái tàu cởi mũ, gãi đầu, xoa trán.
Mã Hoài Nhân cười: "Sao ông không thấy tóc bạc nhỉ?! Còn tôi này, đã bạc một nửa rồi đấy."
"Đâu có, tôi nhuộm mà. Tôi hơn cậu mười mấy tuổi, sang năm là nghỉ hưu rồi. Những năm gần đây tôi lái ít, lần này vì Tết nên tăng thêm vài chuyến, mấy lão kỳ cựu sắp nghỉ ở công ty chúng ta mới ra ga, nhưng cũng chỉ lái nửa ngày ban ngày thôi. Còn cậu vất vả hơn, thế hệ trẻ bây giờ không bằng thời chúng ta, cậu phải tốn tâm sức hơn đấy."
"Cậu Tiểu Từ mới vào cũng khá chăm chỉ, đang kiểm tra xe dưới đấy, sẽ lên ngay đấy."
"Vậy cậu nghỉ ngơi đi, chỉ cần theo dõi cậu ấy là được, phải biết lúc nào dùng tuổi trẻ chứ." Ông bác lái tàu đứng dậy, bước ra cửa rồi quay lại hỏi: "Ăn cơm chưa?"
"Chưa ạ. Tôi vừa ngủ dậy, chưa kịp ăn. Ông cứ yên tâm, tôi sẽ ăn khi Tiểu Từ lên xe."
Ông bác lái tàu gật đầu, hơi áy náy: "Năm nay Tết cậu vất vả rồi. Tôi phải xuống xe ở ga này, rồi lái tàu ngược lại về nhà, ngày mai 30 Tết rồi, nhà đang chờ tôi về ăn Tết."
Mã Hoài Nhân đẩy ông ra ngoài: "Ông đi đi, tàu sắp chạy rồi." Suốt quãng đời còn lại, Mã Hoài Nhân đều trên đường ray, anh là máy trưởng tàu hỏa, lái tàu hơn 20 năm, những năm ở nhà đón Tết có thể đếm trên đầu ngón tay, anh quen rồi, cũng chẳng thấy khổ, vì anh đang đưa hơn 1000 hành khách về nhà đoàn tụ, hơn 1000 gia đình nhờ công việc của anh mà sum vầy, anh rất tự hào.
Tiễn ông bác lái tàu xong, anh nhìn đồng hồ, còn 15 phút nữa tàu chạy, anh rút điện thoại gọi vợ là Dương Kim Ngọc.
Người vợ nghe máy có vẻ khó chịu: "Gì thế? Em đang bận đây!" Dương Kim Ngọc đang ở siêu thị mua đồ, vừa mới để mắt tới một con cá chép đang nhảy cẫng lên, cô sợ mình lơ đãng là bà cụ kế bên sẽ giành mất. "Con đó, tôi muốn con đó, bọc kỹ cho tôi, mang vây, xương đừng bỏ."
"Rõ rồi!" Người bán cá vui vẻ đáp lại. Tiếng ồn ào vang lên trong điện thoại. Mã Hoài Nhân hơi lo cho vợ: "Em đi một mình à?"
"Còn ai nữa? Chị cả năm nay không về, dâu mới nhà người ta năm đầu tiên nên ở bên đấy, sáng mồng 1 mới về."
"Hoài Nghĩa đâu?" Mã Hoài Nhân hỏi em trai.
"Nó tăng ca 3 ngày rồi, đang ngủ ở nhà, để nó nghỉ đi. Em nghe nói bây giờ có cái gì đó 996, có vẻ còn vất vả hơn anh nữa đấy!" Dương Kim Ngọc đã mua xong cá, đẩy xe đến khu đồ ăn, ở đây yên tĩnh hơn, không còn đồ phải tranh. Cô thở dài, thả lỏng người. "Năm nay anh về khi nào?"
"Mồng 1 âm lịch!" Mã Hoài Nhân nói.
Dương Kim Ngọc thở dài, hơi thất vọng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Cũng tốt, cùng lúc với chị cả”.
Mã Hoài Nhân cảm thấy có lỗi với vợ, 20 năm chung sống, vợ anh lo toan mọi thứ, anh thì suốt năm ngoài đường ray, cả nhà chỉ có thể dựa vào vợ chăm sóc. "Mẹ thế nào rồi?"
"Mẹ khỏe lắm! Mẹ kêu em mua sô cô la ăn, người ta bảo người già cứ như trẻ con, quả thật không sai!" Dương Kim Ngọc đã mua hết đồ, đẩy xe ra quầy tính tiền, ở đây không ồn nữa rồi. Cô vội cúp máy: "Em phải thanh toán rồi, không nói nữa đâu."
"Minh Phi thì sao?"
"Minh Phi cũng ổn, học rất siêng năng, nghỉ hè cứ ở nhà học. Con bé đã trưởng thành rồi, sắp thi đại học, biết lo học hành rồi. Kệ nó đi anh, đừng có mắng nó nữa."
"Anh biết rồi."
"Em một mình không xách nổi nhiều đồ, mua ít thôi, mai cũng chỉ có 4 người ăn thôi mà." Mã Hoài Nhân dặn dò lo lắng.
"Em biết rồi, anh cứ việc bận đi. Nhà không cần lo, mọi thứ có em." Suốt bao năm qua, mỗi lần điện thoại vợ chồng, Dương Kim Ngọc đều nói câu cuối cùng này, đó là thuốc an thần cho Mã Hoài Nhân. Anh định hỏi tiếp "Em thế nào?", nhưng vợ đã vội cúp máy. "Em phải thanh toán rồi, không nói nữa."
Vợ anh luôn như vậy, không bao giờ để ý tới bản thân mình. Hồi trẻ anh hay lo lắng từng người trong gia đình, nhưng bây giờ, câu hỏi thăm đó cứ như lệ thường, người anh lo lắng nhất lại chính là Dương Kim Ngọc, vì anh biết, có vợ ở đấy thì mọi người không thể không khỏe. Có lẽ do tuổi tác, vợ chồng quan trọng hơn bao giờ hết. Anh cúp máy, nhìn ra cửa sổ, đêm buông xuống, tuyết phủ trắng xóa, nhưng trái tim anh ấm áp.
Dương Kim Ngọc xách hai túi to từ siêu thị ra, muốn bắt taxi. Ven đường chờ xe đông người, taxi lao vùn vụt trên đường đều có khách. Cô đứng ven đường, co cổ lại vì lạnh, giậm chân liên tục. Mười mấy phút sau, cuối cùng một chiếc xe trắng dừng trước mặt cô. Một chàng trai trẻ từ trong xe bước ra, cầm hai túi đồ từ tay Dương Kim Ngọc, bỏ vào cốp sau.
Dương Kim Ngọc ngồi vào xe, chàng trai cũng lên xe. "Chị dâu sao không đợi em?"
"Thấy em ngủ say quá, không đành lòng đánh thức."
Mã Hoài Nghĩa ngáp dài: "Chị ơi, em ngủ không đãng giấc đâu. Ngủ thêm một chút cũng không khỏe. Nhưng chị một mình xách nặng quá, gần Tết khó gọi xe lắm."
"Em thấy không gọi được xe thì chị cũng sẽ gọi cho em mà. Hoài Nghĩa, em không thể chuyển công ty được sao? Cứ thế này em sẽ hỏng sức khoẻ đấy."
"Chị dâu à, ngành của em, chỗ nào cũng vậy thôi, trừ khi em không muốn kiếm tiền."
"Thôi được. Tùy em đi. Nhưng ngày mai 30 Tết, em không phải đi làm chứ?"
"Sáng mai em phải quay lại hoàn tất công việc. Chiều có lẽ không việc gì, em sẽ nấu cơm giúp chị."
Dương Kim Ngọc lắc đầu: "Khỏi cần, chị đã nhờ một cô gái tới, ngày mai em gặp cô ấy nhé?"
"Chị dâu?! Chị cũng như mẹ rồi đấy!" Mã Hoài Nghĩa nhăn mặt, khá phiền muộn.
Dương Kim Ngọc không để ý, tự nói: "Cô gái là công chức, làm ở sở nhân sự, công việc nhẹ nhàng hơn em, lại có thể lo cho gia đình. Lần trước ai đó giới thiệu chị một y tá, chị nghĩ bệnh viện cũng bận rộn không có ngày đêm, hai đứa cùng bận việc thì khó sống lắm, chị hỏi ý mẹ, mẹ cũng thấy không hợp, nên chị không nói với em. Nhưng lần này cô gái thật sự ổn, người lại xinh đẹp nữa."
"Chị dâu ơi, đâu có ai tìm vợ gả chồng gần Tết như vậy."
"Em không biết thôi. Bây giờ hot lắm, các chàng trai trẻ bận việc, ngày nghỉ ít lắm, nên dịp Tết vừa rảnh lại có nhiều dịp gặp gỡ bạn bè người thân, tất nhiên phải tận dụng chứ."
Chị dâu như mẹ, Mã Hoài Nghĩa có thể làm nũng với mẹ, nhưng không dám với chị dâu Dương Kim Ngọc. Là con út nhà này, anh vốn được nuông chiều, nhưng chị dâu là người ngoài, đã cống hiến cho gia đình anh suốt mấy chục năm, anh vô cùng cảm kích và kính trọng chị, tấm lòng tốt của chị, anh không dám phụ. "Được rồi!" Anh miễn cưỡng đồng ý.
"Ngoan đấy, đừng để mẹ và chị lo nữa. Sớm tìm vợ ổn định cuộc sống đi."
"Ôi chị đừng vui sớm, không chắc cô ấy thích em đâu."
"Con trai mà, dù nghèo cũng phải giữ chí khí, em trai của chị đẹp trai như vậy, sao cô ấy không thích nổi, em mới là người không chịu cố gắng. Về nhà ngủ cho tử tế đi, nhìn quầng thâm kia, sắp rớt xuống mũi rồi, không chút sinh khí. Không chịu cố gắng thì sao cô gái thích được."
Mã Hoài Nghĩa cười, không tranh luận với chị dâu nữa. Năm nay anh 32 tuổi, việc kết hôn của anh là nỗi lo của cả nhà. Anh cũng muốn lấy vợ. Bạn gái đại học chia tay vì anh nghèo. Bạn gái sau này chia tay vì anh bận rộn. Rồi gia đình sắp xếp cho anh đi xem mặt nhưng viện cớ vì anh không có nhà mà đổ vỡ. Anh đành cúi đầu trước thực tế, bán hết đồ sưu tập năm tháng để dành tiền mua nhà. Ước tính sau 2 năm anh sẽ có tiền đặt cọc, lúc đó sẽ nghĩ tới chuyện cưới vợ. Anh cay đắng, mọi ước mơ lãng mạn tuổi trẻ cuối cùng chỉ còn việc tích cóp mua nhà cưới vợ. Nhưng tình yêu thì sao? Cưới vợ sau khi đủ tiền mua nhà, liệu hai người có tình cảm không? Xưa anh cho rằng những lời nói về tình yêu rất hoang đường, giờ nghĩ lại mới thấy mình ngây thơ.
"Chị dâu, chị có yêu anh trai em không?" Anh bất ngờ hỏi.
Dương Kim Ngọc sững sờ, rồi mặt đỏ bừng, nhưng trả lời thẳng thắn: "Yêu không yêu gì, tôi nói không ra đâu. Hai vợ chồng sống với nhau nhiều năm rồi, không thể rời xa, nói hay không nói cũng chẳng quan trọng. Xem người không phải nghe họ nói gì mà xem họ làm gì."
Năm Mã Hoài Nghĩa 12 tuổi, Dương Kim Ngọc cưới anh trai Mã Hoài Nhân. Lúc đó chị cả Mã Tồn Thiện đã lấy chồng. Không lâu sau, bố mất, mẹ ốm đau, anh trai thường xuyên đi tàu, chị dâu vừa đi làm vừa chăm sóc mẹ và Mã Minh Phi, lại phải chăm anh nhóc hay quậy phá. Lớn lên anh dần hiểu nhọc nhằn của chị dâu, người khiến bà chịu khó chính là anh trai Mã Hoài Nhân. Hai vợ chồng quen nhau do người mai mối giới thiệu. Mã Hoài Nghĩa nghĩ, vợ chồng sống lâu với nhau tự nhiên sẽ thông cảm. Những việc vặt vãnh nhàm chán hàng ngày, nếu có người sẵn lòng chia sẻ, há chẳng phải là tình yêu sao?! Nghĩ vậy, anh có hứng thú hơn với chuyện xem mặt.
Về nhà đã 8 giờ tối. Bà cụ Mã đang xem phim tám giờ. Cửa phòng Mã Minh Phi đóng kín. Bát đũa trong bồn rửa sạch sẽ. Dương Kim Ngọc ngạc nhiên: "Ai rửa bát vậy?" Bà nhìn Mã Hoài Nghĩa.
Mã Hoài Nghĩa lắc đầu.
Bà cụ Mã nói: "Mẹ rửa."
Dương Kim Ngọc nổi giận, đi tới cửa phòng Mã Minh Phi gõ cửa, trách móc: "Minh Phi, bà nội rửa bát còn con làm gì đó?"
Mã Minh Phi lật mắt, đặt bút xuống, đi ra mở cửa, kéo dài giọng: "Học——bài——"
"Siêng năng cũng không thiếu cái giờ đó, không thể nhốt mình trong phòng hoài. Dù con học bài bận rộn cũng không thể để bà nội làm việc nhà." Dương Kim Ngọc nghiêm túc nói.
Mã Minh Phi miệng nhếch lên, "Con biết rồi." Rồi đóng sầm cửa lại.
"Trời ơi! Con bé này chẳng ra thể thống gì... " Dương Kim Ngọc tức giận, định gõ cửa la mắng tiếp thì tiếng Bà cụ Mã vọng ra từ phòng khách: "Đừng mắng Minh Phi nữa, tôi rửa bát mà nó không biết đâu. Tôi không muốn làm cháu gái học bài bị gián đoạn đâu, tôi trông chờ nó thi đậu Đại học Thanh Hoa cho tôi đấy."
Dương Kim Ngọc thở dài, đi ra phòng khách: "Con bé ấy à?! Chỉ cần vào đại học bất kỳ, tôi đã phải đốt nhang rồi."
Mã Hoài Nghĩa cười nói: "Đại học Thanh Hoa quả thật rất khó, nhưng Minh Phi thông minh lắm, không thể học tệ được."
"Thông minh gì, chưa chắc đã hiểu bài hết, mà tính khí thì hết chỗ chê. Suốt ngày nhốt trong phòng học, ai biết học ra thể nào, để nó lén lút chơi điện thoại thì ai hay. Giận quá đi." Dương Kim Ngọc càu nhàu không ngừng.
Mã Hoài Nghĩa nói: "Để em sang xem nó." Rồi gõ cửa phòng Mã Minh Phi, bước vào.
Bà cụ Mã nói với Dương Kim Ngọc: "Mua sô cô la chưa?"
"Mua rồi, nhưng bà phải ăn ít thôi, không đường huyết lại tăng đấy." Dương Kim Ngọc nói rồi lục túi lấy ra một hộp sô cô la đưa cho bà.
"Con cứ yên tâm." Bà cười nhận lấy sô cô la, vui vẻ mở ra miếng ăn, mỉm cười hài lòng.
Dương Kim Ngọc nhìn bà vui vẻ cũng mỉm cười. Bà cụ già rồi, thèm đồ gì thì cho ăn vài miếng có sao đâu, cứ để bà vui vậy.
————————————————————-
"Mẹ cháu thật làm phiền quá phải không? Không học bà ấy cằn nhằn, giờ học rồi bà ấy vẫn cằn nhằn. " Mã Minh Phi phàn nàn với Mã Hoài Nghĩa.
"Đó không phải lý do để vô lễ với người lớn đâu." Mã Hoài Nghĩa nói.
Mã Minh Phi miệng nhếch lên, "Chú cùng phe với mẹ cháu rồi! Bà ấy bảo chú sang xem cháu có học không à?"
Mã Hoài Nghĩa nhún vai, "Hồi chú học cũng không chịu học, giờ đâu dám bắt bẻ cháu. Chú liếc qua bàn học thấy cháu học thật đấy! Sao lại chịu học vậy?"
Mã Minh Phi không trả lời. "Vậy chú vào đây làm gì? Làm phiền người ta học bài!" Giọng điệu rất khó chịu.
Mã Hoài Nghĩa cảm thấy khó tin, "Mã Minh Phi, cháu thật khiến chú ngưỡng mộ đấy. Hay là trong sách có ảnh trai đẹp?" Anh lấy một quyển sách lật qua.
"Thư trung tự hữu nhan như ngọc, thư trung tự hữu hoàng kim ốc!" (*) Mã Minh Phi nói nghiêm túc.
Mã Hoài Nghĩa vỗ tay, giơ ngón cái lên: "Vậy cháu cứ học tốt đi, chú không làm phiền nữa." Chợt nhớ ra, "Cháu không cần bức ảnh có chữ ký của Lâm Nhất Phàm nữa chứ?"
"Cần!" Mã Minh Phi hét lớn, "Nhanh đưa cháu đây, nhanh lên!" Cô hớn hở.
Mã Hoài Nghĩa lấy tấm ảnh từ túi áo ra, đưa cho cháu gái. "Than ôi, chú cũng lấy khó lắm đấy."
"Chú gặp Nhất Phàm thật à?! Anh ấy ngoài đời có đẹp trai hơn trên hình không?!"
"Ừm!" Mã Hoài Nghĩa gật đầu dài, rất khẳng định.
Mã Minh Phi sung sướng nhảy cẫng lên.
"Này, kiềm chế bản thân đi cháu. Anh ta đẹp đẽ có liên quan gì tới cháu đâu. Huống hồ 7, 8 người xoay quanh trang điểm cho một người, không đẹp mới lạ đó. Chú mà được trang điểm như vậy cũng sẽ đẹp hơn anh ta."
"Ê!"
"Chú nói thật đấy, chú gặp nhiều ngôi sao lắm rồi, chỉnh ảnh cho họ nhiều lắm rồi, chú hiểu lắm, vẻ đẹp của họ đều nhờ hậu kỳ tạo nên cả, người đẹp tự nhiên rất ít."
"Cũng không hẳn, bên cạnh cháu có một chàng trai đẹp trai mà."
"Chú của cháu à!" Mã Hoài Nghĩa chỉ vào mình, nói đùa.
"Không phải đâu, chẳng thể so sánh với anh ấy được." Mã Minh Phi ngẩng cao đầu, tự hào nói.
"Ai vậy? Người yêu của cháu à?" Mã Hoài Nghĩa từ thời sinh viên đi qua, tâm sự thiếu nữ anh nhìn ra ngay. Cháu gái thay đổi lớn như vậy, rất có thể là đang yêu.
Mã Minh Phi không ngại thể hiện tình cảm. "Đúng rồi."
"Bạn học của cháu à?"
"Ừm!"
"Chắc học giỏi lắm nhỉ."
"Sao chú biết?" Mã Minh Phi trợn mắt kinh ngạc.
"Những người phụ nữ thích chú nhiều hơn số game cháu chơi đấy, tình cảm nhỏ nhoi của cháu mà chú không nhận ra sao, cháu gái!"
"Ê, chắc là chú nói láo nhiều hơn số game cháu chơi đấy. Thôi cháu không nói nữa, chú mau ra ngoài đi, cháu còn phải làm bài tập." Nói xong, Mã Minh Phi đứng dậy, đẩy Mã Hoài Nghĩa.
"Lại vô lễ nữa rồi, chú vất vả lắm mới lấy được ảnh tặng cháu mà cháu còn không cảm ơn, lại đuổi chú đi nữa."
Mã Minh Phi cười tươi ngoan ngoãn: "Cảm ơn chú, chú tốt nhất rồi."
Mã Hoài Nghĩa mới gật đầu hài lòng, đi ra cửa thì Mã Minh Phi gọi lại: "Chú ơi!"
"Hả?" Anh quay lại.
"Chúc chú năm mới cũng gặp được người mình thích."
Mã Hoài Nghĩa cười, "Cảm ơn cháu chúc phúc!" Rồi quay đi, vẫy tay ra dấu OK.
- -----------------------------------------------
(*) Hai câu thơ trên là lời của Hoạn Thư khen tài của Thúy Kiều. NHÀ VÀNG chữ Nho là KIM ỐC 金屋, không phải là nhà được cất bằng vàng thật, mà là nhà được sơn son thếp vàng của những nhà giàu, nhà quyền qúy. KIM ỐC là nhà vàng thật đẹp nên chỉ để dành riêng cho người đẹp ở mà thôi.
Ông bà xưa thường dạy rằng:
Thư trung tự hữu nữ nhan như ngọc, 書中自有顏如玉,
Thư trung tự hữu hoàng kim ôc. 書中自有黃金屋。
Có nghĩa:
Trong sách có sẵn dung nhan xinh như ngọc.
Trong sách tự nó cũng có sẵn căn nhà được dát vàng.
Ý muốn nói: Cứ cắm đầu vào sách mà học cho chuyên cần đi, khi đã hiểu hết những kiến thức ở trong sách rồi thì cũng đã... thành tài rồi, thi đậu rồi, và khi đã đậu đạt làm quan rồi thì ắt sẽ có vợ/ chồng đẹp như ngọc và sẽ có nhà dát vàng với lầu son gác tía mà ở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT