Ngày Chu Hương Mai xuất viện, Chu Lương vừa vặn đến thăm. Anh đã bận rộn trước đây, giờ mới rảnh rỗi đến thăm bà. Anh lái xe đưa hai mẹ con đi ăn nhà hàng.
Đào Phỉ vừa bước vào đã nói: "Canh sườn ở đây ngon lắm." Chu Lương hỏi cô: "Phỉ Phỉ đã từng đến đây à?" Đào Phỉ: "Trước đây có đến với bạn." Chu Hương Mai ngửi thấy mùi vị gì đó, liền hỏi dồn: "Đến bao giờ vậy, bạn là ai?" Đào Phỉ im lặng. Chu Hương Mai không kiên nhẫn: "Hỏi con đấy."
Đào Phỉ lật qua lật lại thực đơn, nói: "Mẹ cũng chẳng biết đâu."
Chu Hương Mai không tin, "Bạn nào của con mà mẹ không biết? Nam hay nữ?" Đào Phỉ cười lạnh, cuộc sống sinh viên cô độc và bế tắc đã làm cô tổn thương không ít, kẻ gây ra thì đến giờ vẫn nhởn nhơ ngoài kia.
Chu Lương gác điện thoại xuống, cuối cùng cũng có thời gian thăm hỏi Chu Hương Mai về vết thương.
Chu Hương Mai mới thôi không trách móc con gái, "Chỉ là chân vẫn còn hơi đau, bác sĩ còn kê thuốc nữa." Đào Phỉ đã dự liệu, bà ấy sẽ không dễ dàng thừa nhận mình đã bình phục.
Đào Phỉ chọn món xong, gọi phục vụ lại đây. Phục vụ nhìn đơn rồi nói: "Xin lỗi, món cá tầm hết rồi."
Chu Hương Mai hỏi: "Sao con lại gọi cá, con không ăn cá mà." Đào Phỉ giải thích: "Cậu thích ăn mà." Chu Lương cũng không để ý, "Không có thì thôi, đổi món khác đi."
Chu Hương Mai tự nhiên nhắc đến chuyện Đào Phỉ sắp quay lại thành phố F.
Chu Lương nói: "Tốt lắm, lần này mẹ yên tâm rồi."
Chu Hương Mai mỉm cười hạnh phúc.
Anh lại hỏi: "Đã nộp đơn chưa?"
Đào Phỉ: "Nộp vài nơi rồi, có một công ty gọi điện, thứ Tư phỏng vấn, ngày mai phải về thành phố F."
Chu Lương gật đầu, hỏi cô: "Có chỗ ở chưa?"
Đào Phỉ: "Ở nhà bạn, bạn ấy cũng ở thành phố F."
Chu Hương Mai bỗng lên tiếng, "Lương à, hay để Phỉ Phỉ về ở nhà cậu, tôi cũng yên tâm."
Đào Phỉ là người đầu tiên phản đối, từ chối ngay lập tức, sống cùng Chu Lương, cô thà đi ở cầu vồng còn hơn.
Chu Lương: "Chị hỏi Phỉ Phỉ có đồng ý đi ở nhà cậu không, bình thường năm nào cũng không về nhà cậu chúc Tết được một lần." Anh liếc nhìn Đào Phỉ, Đào Phỉ cúi đầu lòng đầy day dứt.
Chu Hương Mai nói: "Trước đây ở xa, em lại không có thời gian." Bà lại dặn dò Đào Phỉ, "Sau này rảnh rỗi thì thường xuyên đến nhà cậu, lớn rồi phải biết điều."
Ăn xong, tâm trạng Chu Hương Mai lại trở nên tồi tệ hơn, tất cả vì đến phút cuối Chu Lương vẫn không đồng ý cho Đào Phỉ về ở.
Đào Phỉ an ủi bà: "Ai chịu nổi có người lạ trong nhà chứ, rất khó chịu mà."
Chu Hương Mai: "Con thì biết gì! Cậu con có đến vài căn nhà, cậu ấy chỉ đơn giản là không muốn cho con ở thôi."
Chu Lương đã ở thành phố F được nhiều năm, cưới được người vợ tốt, nhận được sự giúp đỡ không ít từ nhà vợ, từ lâu đã giàu có.
Đào Phỉ nói: "Con cũng không muốn ở đâu."
Chu Hương Mai mắng cô ngu, "Sao con không đi ở? Đi ở nhà cậu tiết kiệm được một khoản tiền thuê nhà đấy."
Bà còn nói: "Còn nói gì con cũng không về nhà cậu ấy chúc Tết! Chúc cái gì! Sao cậu ấy không về nhà mẹ chúc Tết, mẹ còn là chị cậu ấy nữa là!"
Lúc này nhớ ra mình là chị của cậu ấy, Đào Phỉ vẫn còn nhớ hồi trước mẹ cô chẳng bao giờ coi cậu như một phần trong gia đình, hồi nhỏ cô thường không nhớ mình có một người cậu.
Chu Hương Mai bỗng thở dài, "Nói cho cùng, cậu ấy hoàn toàn không coi chúng ta là một gia đình, cũng chẳng coi mẹ là chị gái, từ nhỏ đến lớn cậu ấy chẳng thân thiết gì với mẹ cả, bây giờ đã thành đạt rồi, càng không nhớ đến."
Đào Phỉ không để tâm, "Con thấy cậu và mợ cũng không thân lắm."
Chu Hương Mai nói: "Mợ con vốn không thân với ai cả, tính tình như vậy đấy, trong lòng chỉ có bản thân mình!"
Đào Phỉ nghe mà phì cười, cách mẹ cô ứng xử với anh chị em thật là!
Chu Hương Mai vẫn tiếc nuối, cô nghĩ, biết đâu nếu Đào Phỉ là cháu gái ruột của Chu Lương thì tốt biết mấy.
- ------
Ngày hôm sau Chu Lương gọi điện thoại cho Đào Phỉ, nói mình phải về thành phố F, có thể thuận đường đưa cô đi một đoạn.
Chu Hương Mai lập tức đồng ý, thúc giục nói: “Đừng để cho cậu con phải chờ!.”
Đào Phỉ lấy cái túi vải bạt không biết mẹ tìm được từ chỗ nào ra, sắp xếp vài bộ quần áo rồi lên xe, cô trở về gấp gáp, vali gì cũng không mang theo.
Chu Lương nói: “Cái túi này giống cái năm đó cậu dùng quá nhỉ.” Đào Phỉ nhìn kỹ lại cái túi, thật đúng là nó.
Đào Phỉ có một thói quen, ngồi vào ô tô liền buồn ngủ, xe lắc lư lay động tựa như một cái nôi tự động, ru cô mơ màng thiu thiu giấc. Chu Lương bỗng nhiên mở miệng hỏi cô: “Phỉ Phỉ là trực tiếp đến chỗ người bạn kia à?”
Đào Phỉ chợt giật mình, tỉnh táo lại: "Đúng vậy, đến chỗ bạn trước."
Cô đưa địa chỉ, hỏi: "Gần nhà cậu không?" Cô nghĩ, nếu xa quá thì bảo cậu ấy tìm chỗ gần hơn để cô xuống, cô sẽ gọi taxi đi. Chu Lương nhìn định vị một lúc, nói: "Cũng ổn."
Đào Phỉ tiếp tục ngủ, lúc mở mắt ra thì đã tới nơi.
Chu Lương cùng cô xuống xe, Đào Phỉ liên tục nói không cần, Chu Lương đáp: "Mẹ con bảo cậu đến xem thử." Đào Phỉ trợn mắt, "Thật sự là bạn con mà."
Chu Lương nói: "Mẹ con sợ có người lôi kéo con đi làm đa cấp."
Đào Phỉ tự giễu: "Đa cấp không thèm nhìn tới người như con đâu, không đủ năng lượng tích cực."
Chu Lương bấm thang máy, cầm lấy balo của cô, anh nói: "Cái balo này hồi mua hai trăm đồng, cậu dùng mấy năm luôn."
Cuối cùng bị mẹ cô lấy mất, không thèm báo trước với anh.
Chu Lương vẫn nhớ cảnh tượng lần đầu đến thành phố F, lúc đó thành phố chưa phát triển, toà nhà cũ kỹ xuống cấp không nổi bật như bây giờ, nhưng so với quê anh vẫn thật sự là nông thôn, người bản địa nghe anh nói liền nhìn anh chệch mắt, gọi anh là dân quê, cảm thấy tất cả người ngoại tỉnh đều đến để chen chân vào phần của họ, tự cho mình ưu việt và thù địch.
Chu Lương thỉnh thoảng vẫn nhớ cảnh đó, anh cũng không hiểu tại sao mình lại hoài niệm.
Cửa thang máy mở ra, họ nhìn thấy phía hành lang có căn hộ để cửa mở toang, có một người phụ nữ đứng quay hông về phía họ, mái tóc xoăn dài phủ sau lưng, môi đỏ quá mức nhưng rất hợp với cô ấy.
Đào Phỉ gọi một tiếng, "Tiểu Mộng!" Người phụ nữ thét lên, chạy tới ôm chầm lấy cô.
Đào Phỉ nói với cô ta, "Cậu tớ sợ cậu bán tớ đi nên lên kiểm tra."
Trang Tiểu Mộng liền nói: "Cậu yên tâm, Đào Phỉ ở nhà con chắc chắn không sao!"
Cô ta vừa mở miệng đã gọi theo Đào Phỉ là cậu, chẳng hề xa lạ. Chu Lương cười gật đầu, còn nói lần sau rảnh sẽ mời hai cô ăn cơm.
Đợi Chu Lương đi rồi, Trang Tiểu Mộng mới lộ nguyên hình, cô nói: "Cậu của cậu không tệ đấy!"
Trang Tiểu Mộng biện bạch cho mình: "Tớ hoàn toàn đánh giá theo góc độ thưởng thức cái đẹp thôi." Cô học vẽ tranh, tự nhận mình yêu mến tất cả những gì đẹp đẽ trên đời.
Nhưng cô cũng cho rằng, cái đẹp nhất thế gian chính là phụ nữ. Vì vậy dù cô là nữ, nhưng khuynh hướng tình dục của cô cũng là nữ.
Đào Phỉ không thèm để ý cô ta.
Trang Tiểu Mộng nói: "Tớ đã bảo là mẹ cậu thả chiêu lớn thì cậu không chịu nổi mà."
Đào Phỉ cảm thấy cô ta nói dễ quá, nếu phải làm con gái Chu Hương Mai thì cô đã điên từ lâu rồi.
Đào Phỉ hỏi cô ta: "Cậu vẫn còn với nàng thơ của mình chứ?"
Trang Tiểu Mộng xịu mặt xuống, bất lực nói: "Kế hoạch gì chứ... Ở đây mà cưới nhau được à..."
Đào Phỉ vỗ vỗ vai cô bạn, không biết an ủi thế nào.
Đào Phỉ nhớ hồi đầu cô còn không ưa Trang Tiểu Mộng lắm, những cô gái xinh đẹp và nổi bật thường không dễ nhận được cảm tình từ phái nữ. Nhưng Đào Phỉ còn một lý do khác, cô cảm thấy Tiểu Mộng giống một tên côn đồ nữ chặn đường đòi tiền thời cấp 3.
Sau này trong ký túc xá chỉ có Trang Tiểu Mộng là có thể chơi thân với Đào Phỉ, cả hai đều là những đứa không ngoan lắm nhưng cũng chẳng hư. Đào Phỉ sau này phát hiện Tiểu Mộng hơi ngốc, thường lo lắng cô bị lừa gạt, đặc biệt là trong tình cảm. Mấy mối tình đại học của Tiểu Mộng đều phải qua sự kiểm duyệt của cô.
Sau này Trang Tiểu Mộng mới thú thật với cô, cô ấy không có hứng thú với con trai. Lúc đó Đào Phỉ còn ngây thơ, hỏi "Không có hứng thú là sao?". Tiểu Mộng cũng không sợ dọa cô, đáp "Tức là tớ không thích con trai." Phản ứng đầu tiên của Đào Phỉ là không tin, cô từng thấy Tiểu Mộng nắm tay hôn môi với nam giới mà.
Tiểu Mộng nói: "Hôn rồi mới phát hiện không có hứng thú."
Đào Phỉ trợn tròn mắt, ra là còn có thể thử như vậy. Cô tiêu hóa tin này một lúc rồi chấp nhận. Thực ra chỉ cần Tiểu Mộng không thích cô thì hai người vẫn có thể làm bạn. Tiểu Mộng bảo cô yên tâm: "Tình bạn vô giá, tớ có gu tốt lắm đấy."
Sau khi tốt nghiệp, Đào Phỉ đi thành phố C còn Trang Tiểu Mộng ở lại thành phố F. Hai người vẫn giữ liên lạc, gặp nhau vài lần. Tiểu Mộng luôn thúc giục Đào Phỉ quay lại, nên lần này Chu Hương Mai ép Đào Phỉ về, cô rất vui mừng nhưng không dám thể hiện quá rõ trước mặt bạn.
Tối hôm đó, Tiểu Mộng kéo Đào Phỉ đi ăn, nói là ăn mừng cô về nhà.
Đào Phỉ không hứng thú, đáp: "Nhà tớ không ở đây mà."
Tiểu Mộng vẫn thích ôm cánh tay cô, giống như thời đại học, dù Đào Phỉ thấp hơn cô một chút nhưng trong mối quan hệ của họ, người hay tựa vào là Tiểu Mộng.
Đào Phỉ cảm thấy sự miễn cưỡng cuối cùng trong lòng bay đi cùng làn khói trắng thoát ra từ miệng.
Sau khi được nhận việc, Đào Phỉ gọi điện về khoe với Chu Hương Mai trước. Bà rất vui, lại dặn cô gọi điện cho cậu, sau này ở thành phố F phải thường xuyên lui tới nhà cậu.
Đào Phỉ gọi điện cho Chu Lương.
Chu Lương hỏi cô công ty ở đâu, ngày nào đi làm, bảo có việc gì cứ gọi điện cho anh, rồi cúp máy.
Trang Tiểu Mộng nghe hết, bình luận: "Cậu với cậu cậu không thân lắm nhỉ?" Hôm qua trông còn ổn mà?
Đào Phỉ đáp: "Cậu ấy bận việc riêng, còn phải thân thiết thế nào nữa."
Tiểu Mộng nhớ ra: "Đúng rồi, hồi đại học có một lần cậu cậu đưa cậu về trường phải không?"
Đào Phỉ: "Ừ, cậu từng gặp cậu ấy rồi."
Tiểu Mộng nhớ lại, có vẻ đúng là có một lần Đào Phỉ xuống xe nhỏ ở cổng ký túc xá, nhiều người thấy, sau đó lớp lại đồn cô được ông chủ ngoài xã hội "nuôi", Đào Phỉ tức điên lên, đe dọa sẽ đánh bầm dập ai đồn thổi, sau đó không còn ai dám nhắc đến chuyện này nữa. Nhưng Tiểu Mộng cảm thấy tin đồn ấy cũng là một phần lý do Đào Phỉ không yêu đương suốt 4 năm đại học. Tin đồn luôn lan truyền nhanh, những anh chàng kia đều nông cạn và ngu ngốc!
Tiểu Mộng thở dài: "Cậu cậu quá đẹp trai, nếu không đại học cậu đã không phải sống khổ sở đến thế."
Đào Phỉ sững sờ một lúc mới hiểu cô ấy ám chỉ chuyện gì, đành cười cười không nói gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT