Sau khi kết thúc lễ trao giải, Biên Lê quay về hậu trường thu dọn đồ đạc, thậm chí còn chưa kịp thay lễ phục đã vội vã nói phải đi.

“Nguyễn Nguyễn, chị giúp em chắn Đại Hùng chút nha, em đi trước đây!”

Nguyễn Tương Nghi đang nửa bò trên ghế sofa trong phòng để tìm tai nghe bluetooth của mình, nghe thế cũng chẳng thèm nâng đầu lên: “Biết rồi, em gấp gáp như vậy, em không nói chị cũng biết em muốn đi đâu làm gì.”

Biên Lê sửng sốt ba giây, sau khi phản ứng lại thì nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao có thể… sao có thể chứ…”

Cách phản bác vô lực lại chột dạ như thế, Nguyễn Tương Nghi chỉ nói một câu bốn chữ, vô cùng khí phách: “Củi, khô, bốc, lửa.”

Biên Lê tạm dừng ba giây, tự an ủi bản thân không thèm so đo với chị ấy, nếu không phải thời gian có hạn thì cô sẽ sống mái với Nguyễn Tương Nghi.

Chủ yếu là, thứ nhất cô sợ bị Đại Hùng bắt được, thứ hai là sợ Hạ Vân Tỉnh phải chờ lâu.

Biên Lê không quên dặn dò, tiếp tục nhấn mạnh bổ sung một câu: “Đêm nay em không về ký túc xá, đừng chờ em.”

Lúc này, Nguyễn Tương Nghi mới ngẩng đầu lên, cười càng tươi hơn, đuổi cô đi: “Úi chà, cái này chính là **, em trực tiếp đốt luôn cả một thảo nguyên rồi.”

Biên Lê vỗ mạnh vào vai của cô ấy hai cái: “Dù sao chị nhớ rõ phải nói với Đại Hùng cho tốt đấy.”

Nguyễn Tương Nghi gật gật đầu, Biên Lê mới đẩy cửa đi ra ngoài, bóng lưng biến mất bên ngoài cửa.

Hai giây sau, cái đầu nhỏ của Biên Lê lại bỗng nhiên xuất hiện, dò xét hỏi: “Nguyễn Nguyễn, nếu nói **, cũng không sánh bằng chị và người kia ở khách sạn suốt một ngày một đêm đâu!”

Nguyễn Tương Nghi im lặng hai giây, dứ dứ nắm đấm nhỏ, vừa định đuổi theo thì đã chẳng thấy bóng dáng Biên Lê đâu nữa.

Chờ đến lúc Đại Hùng luồn lách từ nhà vệ sinh về phòng nghỉ của Gemini, ba cô gái giờ chỉ còn có Nguyễn Tương Nghi ngồi yên lặng ở đấy, vẻ mặt đằng đằng sát khí. Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đang nhăn nhó, khoanh hai tay lại.

“Đây là làm sao thế? Được nhận thưởng mà còn không vui à? Tổng giám đốc Thẩm nói, cho phép chúng ta quẹt thẻ của trợ lý Tống, đợi lát nữa sẽ đi ăn cua hoàng đế mà ba đứa thích nhất.”

Nguyễn Tương Nghi không trả lời, giống như đang khổ sở suy nghĩ vấn đề gì đấy.

Nhìn thấy cô ấy như vậy, Đại Hùng cũng chẳng để ý, tiếp tục hỏi.

“Sao chỉ có một mình em thế, Phì Phì và Tuyết Lai đâu?”

Nguyễn Tương Nghi cứng đờ cổ, người đơ ra, ngã thẳng lưng xuống ghế sofa: “Đừng hỏi nữa, hỏi nữa chính là xác ướp.”

“…”

Địa điểm chính diễn ra đêm hội Weibo có một nhà để xe dưới lòng đất dành riêng cho các nghệ sĩ minh tinh, nhưng mà bên trong bãi đỗ xe này đa số là xe bảo mẫu.

Biên Lê đã ngồi xe của Hạ Vân Tỉnh rất nhiều lần, cũng rất quen với biển số xe. Hôm nay, anh cố tình đổi một chiếc xe khác, nhưng Biên Lê không vòng vò được bao lâu, Biên Lê đã nhanh chóng tìm đến.

Cô còn chưa ghé sát vào cửa kính xe, cửa xe đã từ từ tự động mở ra.

Biên Lê nhấc chân ngồi lên: “Tỉnh Tỉnh heo, chiếc xe này so với chiếc xe trước kia của anh trông còn đắt hơn nhiều đấy.”

Hạ Vân Tỉnh thành thục khóa cửa, nghiêng người sang cài dây an toàn cho cô: “Anh đã để rất nhiều ô tô trong gara ở Minh Để, nếu em thích cứ lấy đi.”

Đầu tiên là hai mắt Biên Lê sáng lên, sau đó mới than một tiếng, Hạ Vân Tỉnh không bỏ lỡ sự uể oải vụt qua trên mặt cô.

Ngón tay thon dài lại xoay tay lái, anh khởi động xe, lái thẳng ra ngoài.

“Này là làm sao thế?”

“Thật ra em còn chưa học lái xe. Sao có thể lái được chứ…” Biên Lê mở ngăn tủ nhỏ trong xe ra theo bản năng, phát hiện trên xe cũng được anh bỏ vào không ít đồ ăn vặt, bỗng chốc cảm thấy ấm áp trong lòng.

Cô tiện tay lấy mấy miếng cơm cháy, bắt đầu bỏ vào miệng mình, thong thả ăn.

Mắt Hạ Vân Tỉnh vẫn luôn nhìn phía trước, từ từ mở miệng nói: “Muốn anh dạy em không?”

“… Anh dạy như thế nào vậy?” Biên Lê nghi ngờ hỏi.

Nghi vấn của cô cũng không phải không có lý do, bình thường đều là đến trường dạy lái xe chính quy. Trước kia, khi Biên Lê chưa vào công ty, lười làm nên không đi đăng kí. Sau đó vào công ty thì bận rộn với kiếp sống luyện tập rồi sau đó là ra mắt, sau khi ra mắt thì lại càng không càng phải nói, dù sao cũng chẳng có thời gian để học lái xe.

“Dạy thế nào à…” Hạ Vân Tỉnh lặp lại lời cô nói, đầu ngón tay như ngọc không nhanh không chậm gõ vào bánh lái: “Đương nhiên là tự mình dạy.”

Như vậy còn chưa đủ, anh còn từ từ bổ sung thêm một câu: “Đêm nay sẽ dạy em lái xe như thế nào.”

Quai hàm đang nhai nuốt của Biên Lê dừng lại một lát, hồi lâu sau mới hiểu được ý của từ lái xe mà anh nói.

Cô biết ngay mà!

Không! Thể!! Ôm hy vọng quá lớn!!! Với Hạ Vân Tỉnh!!!!

*Lái xe(开车): một từ phổ biến trên Internet, nghĩa là nói những câu chuyện cười khiêu dâm.

Biên Lê quyết tâm sẽ không để ý đến anh nữa, kết quả đợi đến lúc xe từ từ dừng lại trước cửa một nhà hàng, cô mới cảm thấy có chút không thích hợp.

“Sao anh lại đến chỗ này?” Biên Lê nhìn nhà hàng bán đồ Nhật vô cùng quen thuộc ngoài cửa sổ, cảm thấy nghi ngờ.

“Cuối cùng cũng chịu để ý đến anh rồi à?” Hạ Vân Tỉnh dừng một chút, thản nhiên giải thích: “Xem phỏng vấn trước kia của em, em nói thích ăn cái này nên chọn địa điểm, đưa em đến đây.”

Nói xong, anh cúi người sang, quen tay cởi dây an toàn cho cô gái nhỏ.

Mặc dù mặt mày của anh rất đẹp, nhưng lại phủ thêm một tầng lạnh nhạt của ánh trăng, lúc vẻ mặt bình tĩnh thì vô cùng hấp dẫn.

Biên Lê nhịn không được đưa tay giữ lấy mặt anh lên không cho anh dời đi, thơm anh một cái. thật mạnh

“Em thơm nhầm chỗ rồi.”

Tiếng nói du dương của Hạ Vân Tỉnh ép xuống mức thấp nhất, cùng áp tới đấy với hơi thở nóng hừng hực của anh, đốt cháy Biên Lê đến mức không còn biết trời trăng gì nữa.

Biên Lê được Hạ Vân Tỉnh ôm vào phòng riêng, đôi mắt hạnh đỏ bừng, môi anh đào cũng bị người khác ăn đến đỏ mọng.

“Em muốn ăn gì?” Hạ Vân Tỉnh lấy thực đơn, đưa cho cô một cuốn, tự mình tùy ý lật vài trang.

“Gọi món tủ của quán là cua hoàng đế đi! Gọi thêm cá nóc, nấu canh đi!” Biên Lê không chút suy nghĩ, buột miệng thốt ra: “Đêm nay em mời anh, chỗ này rất đắt đấy.”

Hạ Vân Tỉnh lười biếng dựa vào ghế, nghe theo ý của Biên Lê.

Sau khi gọi đồ ăn xong, cô gái nhỏ mới rảnh rỗi, hai tay ôm mặt, khuỷu tay chống trên bàn, nhìn chằm chằm vào anh.

Hạ Vân Tỉnh là ai chứ, nâng nửa mắt lên, chẳng dao động chút nào.

“Không phải nói muốn đến Minh Để à, sao đột nhiên lại muốn đến đây thế?” Biên Lê ngắm nghía khuôn mặt của người đàn ông nhà mình hồi lâu, đột nhiên nói một câu như thế.

Hạ Vân Tỉnh ngước mắt lên, vô cùng hứng thú mà nhìn chằm chằm vào cô: “Sao vậy, bây giờ em muốn à?”

Lời nói kế tiếp của Biên Lê bỗng chốc bị nghẹn trong cổ họng, cô nũng nịu lườm anh một cái.

“Hôm nay phát sóng trực tiếp lâu quá, cảm giác em sẽ thấy đói.” Hạ Vân Tỉnh không đùa cô nữa, nói lời giải thích.

Đúng vậy, buổi phát sóng trực tiếp đêm hội Weibo này ít nhất cũng phải kéo dài năm tiếng.

Cho dù là ăn trước thì chắc cũng không chịu nổi.

Khóe miệng Biên Lê cong lên, sau đó dường như bỗng nhiên nhớ tới điều gì, cô vỗ vỗ đầu mình: “Hôm nay album mới của các anh được phát hành, anh không ở cùng với anh Ninh và anh Hà sao?”

“Hai người bọn họ đi liên hoan.” Trước đó Hạ Vân Tỉnh đã cố ý hỏi hai người họ có sắp xếp gì, nói xong thì ánh mắt anh khóa chặt trên người Biên Lê: “Thế này không phải muốn ở cạnh em nhiều hơn sao?”

Hai má Biên Lê ửng hồng: “Ừm… Cũng đúng, chắc mấy ngày nữa cần phải lên sân khấu rồi.”

Nói xong, cô dứt khoát nghiêng người qua, vươn hai tay ôm lấy eo anh: “Tỉnh Tỉnh heo, có phải tiếp theo anh sẽ rất bận không…”

“Ừ.” Hạ Vân Tỉnh nhéo nhéo gương mặt nhỏ xinh của cô, không nhanh không chậm lên tiếng: “Cho nên lát nữa em ăn no một chút đi.”

“Hả?” Biên Lê không rõ vì sao.

“Đêm nay khao anh thật tốt.”

“…”

Biên Lê vùi mình vào trong ngực anh, lẩm bầm nói cái gì đó như kiểu “đồ quỷ sứ này”.

Nhà hàng Nhật này nổi tiếng nhất là món cua hoàng đế, đặc biệt nhà hàng còn mời đầu bếp người Nhật đến phục vụ riêng cho hai người trong suốt bữa ăn.

Biên Lê ăn xong một con, vẫn chưa đã thèm, muốn ăn thêm con thứ hai, nhưng lại bị Hạ Vân Tỉnh ngăn lại.

“Khi nãy anh vừa nói muốn để cho em ăn no mà!”

Hạ Vân Tỉnh, đồ con lợn chết tiệt này! Cái đồ móng heo xấu xa này!!

“Dù sao cua cũng là đồ tươi, có tính hàn, ăn nhiều thì không sợ bị đau bụng à?” Sau khi Hạ Vân Tỉnh để cho đầu bếp rời khỏi phòng riêng, anh ôm Biên Lê đặt lên đùi mình.

“Đứng giận, anh có quà cho em đây.” Nói xong, anh lấy ra một cái túi ở bên cạnh ghế.

Thật ra lúc mới xuống xe, cô đã nhìn thấy Hạ Vân Tỉnh xách theo nó thì cũng có chút nghi ngờ.

Nhưng anh không nhắc đến, cô cứ tưởng là đồ gì đó của Hạ Vân Tỉnh nên cũng không hỏi

“Quà à?” Biên Lê rướn cổ sang muốn xem.

“Ừm, có ba cái.” Hạ Vân Tĩnh rũ mắt, ngón tay thon dài chỉ chỉ, không nhanh không chậm lấy ra.

Cái thứ nhất là khuyên tai hình con thỏ.

Cái thứ hai là một vòng choker màu đen.

Cái thứ ba là…

Ừm…

Cái thứ ba là đồ ngủ hình con thỏ xứng đôi với khuyên tai thỏ.

Biên Lê đưa tay ước chừng, rồi lại sờ sờ.

Mỏng dính như lụa.

Nếu như có thể, bây giờ cô muốn trực tiếp ném lên mặt anh.

“Hạ Vân Tỉnh.” Sắc mặt cô đông cứng lại.

“Hả?” Anh lười biếng nói.

“Anh có thể gọi cái này là quà sao??”

Còn tặng quà cho cô nữa, sao không nói là tặng quà cho anh luôn đi!!

“Đương nhiên, là anh tự mình chọn mà.”

Bình thường Hạ Vân Tỉnh thường không mua sắm qua mạng, nhưng bởi vì cô thích đồ ăn vặt, anh cũng đều đi khắp nơi tìm kiếm món mới cho cô. Sau đó Ninh Tiết Sơ lại gới thiệu cho anh một shop bán đồ ăn vặt online từ nước ngoài, trên đó có rất nhiều nhãn hiệu mới nổi tiếng ăn ngon.

Lúc anh chọn đồ ăn vặt, trang mạng vô tình gợi ý mấy món quà tặng này. Hạ Vân Tỉnh nhướng mày nhìn nhìn rồi trực tiếp thanh toán đơn hàng. Kết quả là, quà tặng này và đồ ăn vặt cùng nhau băng qua biển lớn đến tận tay hai người.

Biên Lê liếc mắt nhìn anh.

Nghe thử xem, giọng của anh còn thản nhiên như không.

“Nhưng sao em thấy ba thứ này rất giống với ba chữ.” Biên Lê ngoài cười nhưng trong không cười.

Hạ Vân Tỉnh nhướng mày: “Ba chữ gì?”

“Đồ! Lưu!! Manh!!!”

Hôm nay, đồ lưu manh họ Hạ bắt đầu ngày từ bãi đỗ xe dưới lòng đất của Minh Để, bởi vì hai người xa cách đã lâu nên có bây nhiêu lâu chưa được “ăn thịt”. Dường như muốn bù lại khoảng thời gian mất đi trước kia nên anh cũng hoàn toàn chứng minh ba chữ cuối cùng kia của Biên Lê.

Anh vẫn còn đang mặc tây trang tham gia lễ trao giải lúc chiều, chẳng qua áo khoác thì tiện tay ném ở trong xe, vạt áo trắng tinh bên trong cũng đầy nếp gấp.

Ngón tay thon dài như ngọc của Hạ Vân Tỉnh nắm lấy cà vạt, tùy ý kéo kéo, trực tiếp kéo ra một nửa, cổ áo hơi mở ra, lúc anh cúi người, xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện.

Đến cuối cùng, cô gái nhỏ cũng chẳng nói được gì, chỉ nghẹn ngào khóc nức nở. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi, càng đừng nói đến ghế sofa ở phòng khách tầng một, hay là bàn đá cẩm thạch ở phòng bếp dưới tầng một, phòng tập nhảy ở chỗ rẽ giữa tầng hai tầng ba, cuối cùng mới là phòng ngủ của hai người.

Nhắc đến cái này, vẫn là phòng tập nhảy khiến cho người ta cực kì xấu hổ. Ba mặt đều là gương, cho dù nhiệt độ hàng năm trong phòng luôn rất ổn định nhưng cũng không thẳng nổi khí lạnh đầu thu. Lưng Biên Lê dựa vào mặt kính, lạnh như sắt dán vào nóng như lửa, chính là hai thái cực khác nhau.

Mà quà Hạ Vân Tỉnh tặng cho cô, từ đầu đến cuối đều được tận dụng triệt để.

Lúc kết thúc, Biên Lê được Hạ Vân Tỉnh ôm lấy, tận hưởng sự dịu dàng vô biên vô tận sau khi được thỏa mãn của anh. Đợi khi rửa sạch, mí mắt trắng nõn của Biên Lê cũng sụp xuống, lông mi đen dài run lên: “Anh Vân Tỉnh… Em hỏi anh một chuyện này…”

“Ừm, em nói đi.” Mỗi lần làm chuyện đó xong, giọng của Hạ Vân Tĩnh đều vô cùng quyến rũ, nhưng anh lại làm như không biết, còn muốn gọi cô là bé yêu hết tiếng này tới tiếng khác.

Biên Lê gác bừa chân lên người anh, tìm một vị trí thoải mái rồi dựa vào.

Cô bỗng nhiên nhớ đến lễ trao giải, sân khấu lấp lánh ánh đèn sáng chói, còn có người cũng lấp lánh như anh.

Ngay khoảnh khắc cô chìa tay ra từ từ đặt lên, anh đã nắm tay cô rất chặt, sau đó cả hai cùng nhau lên sân khấu.

Giấc mộng như thế, Biên Lê chỉ cảm thấy từng giờ từng phút ở bên anh đều giống hệt như cảnh trong mơ.

“Lúc anh ký tên ấy, vì sao phải ký ở bên dưới em?”

Anh còn vẽ một cái đầu heo nữa.

Biên Lê hỏi như thế, chỉ là muốn tự mình nghe chính Hạ Vân Tỉnh nói ra.

Dù sao, mọi thứ cũng không ngọt bằng anh tự mình nói ra. Cho dù cô đã đoán ra được vì sao anh lại làm như thế.

Hạ Vân Tỉnh kéo Biên Lê qua, thoải mái mà cuộn cô lại sau đó để cô ngồi ở trên người anh.

Biên Lê bị động tác bất ngờ này của anh dọa cho sợ ngây người, hai mắt khép hờ lập tức mở ra, chớp chớp.

Anh dựa vào tủ đầu giường, dùng hai tay làm gối để ở sau đầu, cứ ngước mắt lên nhìn cô như vậy.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Hạ Vân Tỉnh cũng thong thả lên tiếng.

Giọng nói vô cùng hờ hững: “Không chỉ có lúc ký tên, bây giờ anh cũng muốn như thế.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play