Buổi trưa, Biên Lê bị tiếng "rè rè" của điện thoại di động đánh thức.
Tối hôm qua bởi vì cô trả lời lại một câu kia ở trên Weibo nên không biết Hạ Vân Tỉnh phát điên cái gì. Anh nói, rốt cuộc mình đã có danh phận chính thức rồi, lúc ấy, anh lập tức kéo cô lại để trải nghiệm một phen, còn nói đây là cách tốt nhất để ăn mừng.
Cô ít khi hồ đồ như vậy, kể cả lúc anh đã ‘làm việc’ thì cô vẫn còn đang suy nghĩ, liệu có phải nhân vật giữa hai người bọn họ bị đảo ngược rồi không. Sao anh lại trở thành người xin cô một danh phận chứ, nghe giọng điệu ấy, quả thật giống như đã mong chờ từ rất lâu rồi.
Buổi sáng, cô lại bị đánh thức bởi vì anh sán vào quấn quýt, không biết trời cao đất dày như vậy, cứ như thể thế giới ồn ào cũng được giấu kín ở trong chăn.
Tủ đầu giường bị mở ra, sau đó là tiếng va chạm lạch cạch, nghe giống như anh nhỏ giọng nói một câu không có gì đó. Sau đó, Biên Lê không chịu nổi cơn buồn ngủ, tiếp tục ngủ thiếp đi.
Biên Lê lần mò tìm điện thoại của mình, hơi hé mắt, miễn cưỡng xem giờ, hơn mười hai giờ, có vẻ đã gần một giờ. Vậy thì cũng không phải là giữa trưa nữa mà là sắp chiều mất rồi.
Trong phòng tắm truyền tới tiếng vang ào ào đứt quãng, Biên Lê lặng lẽ nghe một lát, yên tĩnh trong chốc lát, cô tự mình bò dậy hoàn toàn.
Tối hôm qua tới phòng anh là nằm trong dự liệu nên Biên Lê cũng không ngại. Sau đó, cô đi đến chỗ phòng tắm gọi một tiếng: "Anh Vân Tỉnh ơi, anh đi lấy một bộ quần áo giúp em được không?”
Quần áo hôm qua thì chắc chắn không thể mặc được, Biên Lê hơi mệt, cô tựa vào trên tủ đầu giường.
Tiếng ồn trong phòng tắm dừng lại trong chớp mắt, nhưng Biên Lê lại không nghe thấy câu trả lời của Hạ Vân Tỉnh.
Cô xoa xoa mặt mình, đi đường thì sẽ liên quan tới toàn bộ cơ thể, thế là cô cảm thấy vừa đau vừa yếu ớt, cả người biến thành một vũng bùn.
Biên Lê hắng giọng một cái, lại cao giọng gọi một câu nữa, trong giọng nói mang theo thăm dò: "... Tỉnh Tỉnh?"
Một giây tiếp theo, Hạ Vân Tỉnh đẩy cửa phòng tắm ra, mặt mày lãnh đạm, trực tiếp đi thẳng từ bên trong ra.
Biên Lê nhịn hồi lâu, không nhịn được, bật cười sằng sặc.
Cô gái nhỏ cười, hàng mày cong cong, thậm chí còn nghiêng vào gối đầu, vùi gò má vào đó, tóc cũng chà sát tới bồng bềnh. Cô cũng không nói gì, chỉ cười khanh khách.
Không bao lâu sau, Hạ Vân Tỉnh đã cắt ngang: "Em cười cái gì?"
Biên Lê vẫn cười, nhìn anh với vẻ đã biết còn hỏi, yêu kiều đáp lại: "Cười anh trẻ con nha."
"Được rồi, anh mau đi lấy quần áo giúp em đi, hôm qua… tới đây gấp quá, có một chiếc váy kẻ ca-rô màu cam ở bên trái trong tủ quần áo màu hồng của em ấy." Trong lúc Biên Lê nói chuyện, cô đảo quanh một vòng.
Thật ra thì tối hôm qua, không chỉ có một mình cô gấp.
Hạ Vân Tỉnh nghe vậy thì cau mày: "Không đi."
"Hả?"
"Đồ trẻ con không xứng lấy quần áo giúp em."
"..." Biên Lê hơi giận, trợn mắt nhìn anh một cái.
Hạ Vân Tỉnh dùng một tay vuốt tóc mình, sau đó chân dài sải bước, nhưng là đi tới phòng để đồ của mình.
Lúc lại đi ra, tay anh có thêm một chiếc áo sơ-mi, sau đó anh đưa nó tới trước mặt Biên Lê.
Biên Lê rủ mắt nhìn một cái: "... Làm gì thế?"
"Thích hợp để mặc một lần."
Cái gì gọi là thích hợp chứ, Biên Lê ngước mắt lên nhìn anh một cái, nhưng lại thấy sự cười nhạo trong con ngươi của anh: "Anh cố ý đúng không?"
"Không phải." Lần này, Hạ Vân Tỉnh đáp lại rất nhanh.
"Là anh muốn nhìn em mặc, từ rất lâu rồi." Anh dừng một chút, thản nhiên bổ sung thêm một câu như vậy. Đồng tử đen láy như vẩy mực, tầm mắt khóa chặt cô lại, nồng nàn không thể thoát ra.
Những lời như vậy mà lại bị anh nói ra một cách thản nhiên như thế, hai má Biên Lê lập tức đỏ hây hây.
"Không được... Hôm nay em còn phải đến công ty đấy..." Biên Lê coi đây là dấu hiệu anh đang mời mọc mình. Nhưng hôm nay, cho dù cô có muốn điên cuồng thì cũng không có thời gian.
"Em đang nghĩ cái gì vậy?" Hạ Vân Tỉnh cười khẽ.
"Hả?"
"Đây là thứ anh sẽ mặc." Hạ Vân Tỉnh dùng một tay cầm áo sơ-mi, quơ quơ, sau đó lấy một chiếc váy liền áo của con gái ra giống như làm ảo thuật vậy. Anh đưa tới trước mặt Biên Lê: “Đây mới là cho em.”
Biên Lê sờ sờ mũi, có chút lúng túng, nhưng lại lập tức tự thanh minh: “Anh đừng có mà trách em, vừa nãy, rõ ràng là anh vừa mới nói muốn nhìn em mặc mà.”
Hạ Vân Tỉnh không trêu cô nữa, cúi người xuống, véo má cô một cái: “Ngoan, đi thay đi.”
Biên Lê gật đầu, sau đó lại đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cô mở miệng hỏi ra nghi vấn, càng nói càng lớn tiếng: "Tại sao ở chỗ của anh! Lại có quần áo của con gái hả?!!”
Hạ Vân Tỉnh nhìn cô như nhìn kẻ ngốc: “Cái này là lần trước em để quên ở chỗ anh mà.”
Biên Lê cảm thấy không vui, đáng thương trả lời một câu: "Ờ."
"Nhưng hình như hết thứ tốt kia rồi.”
Biên Lê vừa mặc váy vừa ngáp ngủ, nghe vậy thì hỏi: “Hết cái gì rồi cơ?”
Vừa dứt lời, ký ức của cô bỗng nhiên quay ngược lại, cô luôn cảm thấy hình như đã có người nói những lời này ở bên tai cô rồi.
Đúng như dự đoán, một giây tiếp theo, Hạ Vân Tỉnh thản nhiên.
"Còn có thể là cái gì được, thứ mà đêm nào cũng dùng ấy.”
Biên Lê cầm một cái gối lên ném về phía anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tức giận, giống như một con cá nóc, nhịn một hồi lâu mới thốt lên một câu: “... Có anh mới hằng đêm ấy!!”
Chiếc gối kia không nghiêng không lệch, bị Hạ Vân Tỉnh giơ tay lên, bắt lấy một cách dễ dàng.
Đuôi mắt của anh hơi nhướng lên, lông mày đẹp vượt trội khễ nhếch lên, anh lại cười nói: “Ừm. Cái gối này, cũng là đồ mà bé yêu của anh đã từng dùng rồi.”
Biên Lê còn chưa kịp phản bác, thìtay nắm cửa phòng của Hạ Vân Tỉnh đã bị vặn trước, nhưng không mở được, tiếp theo bị gõ rầm rầm mấy cái, rất dồn dập, lực cũng rất mạnh: “Phì Phì? Em có ở bên trong không? Phì Phì?!!”
Giọng nói này với Biên Lê mà nói thì không thể quen thuộc hơn nữa, là chất giọng đặc biệt của Ninh Tiết Sơ.
Hạ Vân Tỉnh nhìn về phía cửa, hơi lên giọng: “Anh ở đây, cậu gõ cái gì?”
“Phì Phì có ở đây không? Được lắm, hai người gạt em! Em cũng đã trông thấy nội dung trên Weibo rồi, còn đặc biệt quay lại, quả nhiên là đang ở đây! Thảo nào mà trước đây cứ khóa cửa mãi thôi!”
Ninh Tiết Sơ bô bô ba la một tràng dài, sau khi nghe xong, Hạ Vân Tỉnh nhìn về phía Biên Lê, người vẫn còn đang đờ đẫn ở một bên, trực tiếp đuổi người: “Cậu về đi.”
“Em mặc kệ em không đi!! Có phải Phì Phì đang ở trong đó không hả?!!”
“Cô ấy không có ở đây.” Hạ Vân Tỉnh nói ngắn gọn súc tích.
Biên Lê thay quần áo xong, chuẩn bị thu dọn rời đi, cô không muốn đối mặt với Ninh Tiết Sơ đâu.
Sau này phải gặp mặt... vậy thì sau này hãy nói!!
Biên Lê còn chưa đeo giày xong đã chạy loẹt xoẹt, chuẩn bị chạy trốn qua ban công.
Nhưng mà ngay một giây sau, tiếng nói chuyện của Ninh Tiết Sơ đã xuyên qua cánh cửa lọt vào trong này.
"Phì Phì, em đừng hòng chạy trốn nhé, anh đã hỏi chân ngắn rồi, tối hôm qua em vốn chẳng có ở trong phòng, bây giờ, cô ấy đang canh chừng em ở ban công đấy!”
Biên Lê:...
Tất cả những chuyện này là chuyện quái quỷ gì đây.
Trong phòng khách rộng lớn của ký túc xáACE. Biên Lê cúi gằm đầu, đặt hai tay lên đầu gối, khép na khép nép nghe Nguyễn Tương Nghi càm ràm giống như cô vợ nhỏ vậy.
Cô ngồi trên băng ghế nhỏ, ba người khác ngồi ở trên ghế sofa.
Bởi vì Biên Lê thẳng thắn nên Nguyễn Tương Nghi đã sớm chấp nhận chuyện hai người bọn họ ở chung với nhau rồi.
Nhưng mà trải qua chuyện đi cả đêm không về tối hôm qua, cuối cùng Nguyễn Tương Nghi đã nghĩ ra mấy biện pháp rồi.
Thì ra những lần trước, cứ mỗi lần cô ấy cảm thấy không đúng lắm, Biên Lê đều đi gặp người yêu vào ban đêm!
Biên Lê nghe Nguyễn Tương Nghi khuyên răn xong, cứ luôn bảo đảm chuyện mình trèo ban công là an toàn, cuối cùng, cô mới tìm được cơ hội để mở miệng: “Đừng lo mà Nguyễn Nguyễn, không sao rồi.”
Ninh Tiết Sơ ngồi ở một bên khác của ghế sofa, mặt không ra mặt, mũi không ra mũi, cứ như một ông lớn vậy, chỉ thiếu điều bắt Hạ Vân Tỉnh lại rồi mắng cho một trận.
Thế mà đối phương lại chẳng có phản ứng gì, cũng chẳng coi sự khiêu khích của anh ta ra gì.
Biên Lê lại trò chuyện mấy câu với Nguyễn Tương Nghi, hỏi: "Nhưng mà tại sao hai người lại biết bọn em về ký túc chứ?"
Mấy hôm nay, Nguyễn Tương Nghi đều tập nhảy với Biên Lê, mà Biên Lê lại biết rất rõ lịch trình của cô ấy. Còn Ninh Tiết Sơ, mặc dù cô không biết cụ thể nhưng đáng lẽ phải bề bộn nhiều việc mới đúng, ai ngờ hai người bận rộn như vậy lại có thể để ý đến khía cạnh này chứ.
"Truyền thông cũng đăng hình hai người về ký túc xá rồi, lên hẳn hot search luôn. Sau đó chị đi về ký túc để ngủ, phát hiện không có ai ở trong phòng em."
Nguyễn Tương Nghi quay lại trả lời.
"Hôm qua, hai người nói to như vậy, muốn không biết cũng khó đấy. Ôi xời, nhìn em khóc mà anh cũng khóc luôn, tuyệt."
Không nhắc tới chuyện này thì còn tốt, nhắc tới chuyện này là lại thấy tức. Ninh Tiết Sơ chen vào một câu: "Hai người cố ý chọc giận tôi có đúng không. Phì Phì à, anh Ninh đối xử với em không tốt ư, thế mà quay đầu lại em đã rúc vào ngực của người khác, tim của anh đây đau lắm."
Một ánh mắt lạnh như băng của Hạ Vân Tỉnh bắn ngược qua bên đó, Ninh Tiết Sơ nhìn thấy, nặng nề khịt mũi hừ một tiếng.
Biên Lê có chút nghẹt thở, lại có hot search á?
Tối hôm qua cô ngại có quá nhiều tin tức nên trực tiếp tắt mạng luôn, hiện tại kết nối lại, tin nhắn trong WeChat cũng bùng nổ, di động của cô cũng sắp bị đơ luôn rồi.
Hôm qua, Biên Lê đã xem lướt qua những tin nhắn trong đó, nhưng cô đều thống nhất không trả lời.
[Đại Hùng]: Cho em công khai,lại còn được voi đòi tiên à? Ồ! Hai người phách lối như vậy hả??!!
[Bố]: Hôm qua hai đứa đang đóng phim à?
[Mẹ]: Ui ui ui, cục cưng, đây là thật hả! Bây giờ, mẹ phải gọi video với mẹ của Vân Tỉnh mới được!
[Anh]: Tốt nhất là em phải cho anh một lời giải thích hợp lý.:)
[Du Thư]: Cho mình số điện thoại di động của chị Tuyết Lai đi, cảm ơn nha, *chọc~*
[Lai Lai]: Chúc mừng em nha, chơi Weibo ít thôi, ngủ nhiều một chút, nhớ đừng ham nghịch điện thoại quá nha.
Biên Lê quyết định giả chết, sau đó bật Weibo lên, bắt đầu xem hot search mà Nguyễn Tương Nghi nói.
Trải qua một đêm phát tán, mấy tin đầu đề sốt dẻo kia còn chưa biến mất, vẫn vững vàng đứng ở top đầu, trong đó có xen lẫn mấy link hot search mới lên ——
[Hạ Vân Tỉnh bày tỏ tình yêu trên Weibo, Biên Lê đáp lại đầy ngọt ngào.]
[Hạ Vân Tỉnh và Biên Lê tay nắm tay quay về ký túc xá, ở chung suốt đêm ở trong phòng.]
[Hạ Vân Tỉnh bế công chúa.]
[Đây là dương đông kích tây hay là ủ mưu đã lâu, đào sâu những ngọt ngào năm ấy của CP Vân - Biên.]
Biên Lê nhấn bừa vào một cái, đều là thảo luận rất sôi nổi tràn màn hình.
"Ôi ôi ôi, hai người này là thật đấy, có ai viết truyện đồng nhân không, muốn xem quá! Xin viết cụ thể một chút nhé, cảm ơn!!"
"Úi, chết tôi mất, dịu dàng quá đi, hu hu hu, anh tôi còn gọi người khác là bé yêu! Bé!! Yêu!!"
"Cả đêm luôn, tôi muốn liên tưởng tới điều gì đây!"
"Thảm quá mà, toàn bộ giới giải trí đều bị áp đảo luôn, đây là uy lực của lưu lượng hàng đầu đó nha."
"Má, cứ tưởng là anh tôi không nhiễm khói lửa nhân gian, nhìn đi, đây là chuyện mà con người dám làm hả?"
"Lúc ba, bốn giờ sáng ngày hôm qua, hai người cùng nhau đăng bài lên Weibo, Phì Phì đáp lại nhanh như vậy, tôi cũng cảm nhận được nha. [đầu chó bựa.jpg]"
"Lầu trên nói đúng, muộn như vậy mới đăng, lại còn ở chung một chỗ, he he he he, hai người phải hạnh phúc đó nha."
"Nếu là cùng Phì Phì thì tôi hoàn toàn đồng ý nha, dáng người của Phì Phì đẹp như vậy, tôi cũng muốn chìm đắm vào đó!"
Biên Lê càng xem càng cảm thấy không ổn, hình như tin đồn này đồn thổi hơi lạ rồi.
Nhưng cô lại không thể trách người khác, rõ ràng tối hôm qua, người chủ động lại là cô.
Cô lén ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn về phía Hạ Vân Tỉnh một cái, đúng lúc ánh mắt của anh đang nhìn cô chăm chú.
Điểm khác biệt với những người khác chính là, anh không nghịch điện thoại, cũng không hề ngẩn người, mà là đang lười biếng dùng tay chống mặt, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô như vậy.
Ở trong đó chứa chan tình cảm nồng cháy, nóng hừng hực như ánh lửa cao vạn trượng, cũng dịu dàng như ánh nắng ban mai.
Hơn nữa, cứ như thể.
Cứ như thể vẫn luôn nhìn mãi không chán.
Biên Lê hơi cong khóe miệng lên, nháy mắt với anh một cái.
Cô nhìn sang nơi khác, che giấu ánh mắt, không khỏi cảm thấy hứng thú với một hot search dương đông kích tây hay là ủ mưu đã lâu, đào sâu những ngọt ngào năm ấy của CP Vân - Biên.
Cho dù cư dân mạng thần thông quảng đại như thế nào đi chăng nữa, chắc cũng không xảy ra chuyện gì...?
Nhưng mà sự thật chứng minh, hết thảy đều bỏ xa tưởng tượng của Biên Lê.
[Hành đầu trọc phất cao lá cờ Vân Biên]: Này này, tôi tìm kiếm những ghi chép có liên quan ấy, phát hiện ra một chuyện không thể tin nổi. Trong lúc Biên Lê phát sóng trực tiếp, ông chủ thần bí - anh X, đúng, chính là kẻ gian có tiền, người nhà giàu không có việc gì là lại đập tàu sân bay kia ấy. Tôi phát hiện ra, anh ta, đại khái, có thể, có lẽ chính là, vốn liếng giác ngộ của Hạ Vân Tỉnh đấy.
Biên Lê nhìn thấy cái sốt dẻo nỳ thì trợn tròn mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT