Ninh Tiết Sơ cho rằng lão đại nhà anh ta là khó nén nổi tình, nên tốt bụng đi động viên người ta, giọng điệu cực kỳ chân thành: “Cũng không cần sốt ruột, tháng sau thôi là anh có thể nhìn thấy người mà anh hằng mong nhớ rồi.”

Ánh mắt Hạ Vân Tỉnh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình di động, mãi cho đến khi buổi livestream kết thúc, màn hình hình biến thành một màu đen kịt, anh mới thoát khỏi phòng livestream, tắt luôn điện thoại.

Anh đang định giơ tắt đèn phòng ngủ, thì phút chốc mí mắt liền giật giật. Ninh Tiết Sơ nghiêng người nằm ở cuối giường của anh, xoa xoa khóe miệng, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn.

“Cậu làm cái gì mà còn chưa đi?” Hạ Vân Tỉnh thoáng cau mày, hiển nhiên là đang khó chịu với việc anh ta vẫn còn ở trong phòng của mình.

Ninh Tiết Sơ nặng nề thở hừ hừ: “Anh còn biết em vẫn ở đây à? Em vừa mới nói chuyện với anh, sao anh lại không để ý đến người ta, bây giờ lại vác bộ mặt thối đó, em không được chào đón thế à.”

Hạ Vân Tỉnh đặt hai tay ra sau lưng, chống đỡ nửa thân trên, nghe thấy thế chỉ yên lặng hành động, đem gối chồng lên nhau, bộ dạng như sắp chìm vào giấc ngủ đến nơi.

“Đứng dậy, cậu đi ra đi.”

Ninh Tiết Sơ lề mà lề mề, dưới tình thế bị áp bức, đành từ cuối giường ngồi dậy: “Lão đại, không phải em nói chứ, đã lâu thế rồi mà anh vẫn còn luộc ếch trong nước ấm sao(*)?”

(*) Luộc ếch trong nước ấm_温水煮青蛙: hay còn gọi là hiệu ứng luộc ếch, là cụm từ chỉ về việc một con ếch sẽ chết từ từ khi bị luộc trong nồi khi ta tăng nhiệt độ một cách từ từ chứ không đột ngột, để tránh việc con ếch nhảy ra khỏi nồi nước. Trong trường hợp này có thể hiểu Ninh Tiết Sơ đang ám chỉ đến cách tán gái của Hạ Vân Tỉnh.

Anh ta thấy mình truyền thụ kinh nghiệm, kỹ xảo cũng đủ hữu ích, thế nhưng mà bây giờ hai người họ không hề có chút tiến triển nào cả.

Có lẽ khoảng thời gian nửa năm bị sắp xếp ở nước ngoài này đủ dài để sự mập mờ vốn chẳng nhiều giữa hai người tan vỡ đi.

“Ninh Tiết Sơ, sao cậu lại để ý đến cái chủ đề này như thế hả?” Hạ Vân Tỉnh vốn dĩ xem livestream đã cảm thấy trong lồng ngực như có gì nghẹn bứ khó chịu rồi, nhưng dẫu sao vẫn là niềm vui nho nhỏ.

Dẫu sao, dù nói thế nào. Có thể có thời gian nhìn thấy cô, đều tốt.

Trong nửa năm này, Biên Lê có rất nhiều buổi livestream, khi anh có thời gian thì nhất định đều sẽ tới ủng hộ cô.

Nhưng hai người kể từ khi xa cách từ đầu năm, số lần trò chuyện đều chẳng có mấy. Bản thân anh, tựa như cũng không có tư cách quang minh chính đại để đòi hỏi mối quan hệ giữa hai người.

Ninh Tiết Sơ nghe xong lời anh nói, hiếm khi lại im lặng, mãi lâu sau mới chậm rãi cất tiếng: “Không có gì, em cảm thấy, Phì Phì là một cô gái tốt, nếu như hai người lỡ mất nhau, thì thật đáng tiếc.”

“Nhưng cũng không cần nghiêm túc như thế đâu, không trông mong gì hai người sống chết gắn bó, đến chết chẳng thay lòng, hãy tận hưởng bây giờ đi, chuyện sau này thì để sau này hẵng nói, cần gì bận tâm chuyện xa xôi.” Ninh Tiết Sơ nói xong thì cười hì hì, thấy lời mình nói cực kỳ có đạo lý.

Khóe môi Hạ Vân Tỉnh hơi nhếch lên, mỗi khi tâm trạng anh tốt thì hai mắt đều sáng lên mê người. Giống như lúc này, đầu ngón tay anh đặt lên trán, hơi cúi đầu trầm tư, giọng điệu tuy lười biếng nhưng lại đầy tự tin, vốn là khí chất bẩm sinh của anh: “Nhìn ra từ lúc nào? Còn về phần đúng hay sai, tự anh có tính toán.”

Ninh Tiết Sơ thấy anh tự mãn đáng ghét thế thì nhất thời nghẹn họng.

Anh ta nhanh gọn bước xuống giường, rồi phủi phủi bộ đồ ngủ. Trước khi đi vẫn không quên đá đểu Hạ Vân Tỉnh một chút: “Được thôi, anh cứ tính đi, đồ ngang bướng.”

“Để em chống mắt lên nhìn, xem tay nhỏ không ôm, miệng nhỏ không hôn, em phục anh thật đấy, anh cứ tiếp tục chạy theo Platon (*) đi, không chừng đến lúc anh về nước cái người nhỏ bé ngọt ngào đã nhiệt tình tay trong tay với người khác rồi.

(*) Platon là một nhà triết học, tình yêu theo kiểu Platon là kiểu tình yêu êm đềm, nhẹ nhàng, ám áp, giảm thiểu ham muốn… theo một feedback của một dân cư mạng Trung Quốc cho hay: “Nó y hệt như chạy bộ vậy. Mệt chết đi được!”

Hạ Vân Tỉnh hiếm khi thế mà không bị chọc giận, mà còn nhìn chằm chằm về phía trước, nhìn không chớp mắt. Nhìn dáng vẻ như có vài phần khác nhau.

“Đồ ngốc” Ninh Tiết Sơ khẽ nói, rồi vênh váo bước thẳng ra ngoài.

“Quay lại cho anh.”

Là giọng của Hạ Vân Tỉnh.

Tiết Tiết không quay người lại, vội lui về sau mấy bước, quay đầu tò mò, chắc là hồi phục tinh thần lại rồi nên cảm thấy muốn dựa dẫm vào anh ta đây mà. Thế thì anh ta tạm thời giúp chút, đưa ra vài quan điểm vậy. Nghĩ đến đây, giọng điệu của Ninh Tiết Sơ niềm nở: “Hởm? Anh nói đi, cái gì em cũng có thể.”

“Đóng cửa lại cho anh.” Hạ Vân Tỉnh không thèm ngẩng đầu lên, trực tiếp ra lệnh.

Ninh Tiết Sơ: “…”

Sau khi cửa được đóng lại nhẹ nhàng rồi, Hạ Vân Tỉnh lại không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Anh tựa hẳn nửa người vào đầu giường, trong đầu nghĩ lại những gì Ninh Tiết Sơ vừa nói.

Sao lại chưa hôn.

Mà sau nụ hôn, mỗi khi trong giấc mơ ngọt ngào đều là bóng hình của cô, khó chịu kéo dài.

Mãi tóc cô gái xõa ra đen nhánh, cánh môi mềm mại, xen lẫn hương dâu hương đào trong veo. Ánh đèn đầu giường mờ mờ ảo ảo, phủ lên thân hình Hạ Vân Tỉnh. Dẫu cho là loại cảm giác loạn người xuất hiện lần hai, nhưng sau vẫn chợt tê dại đi.

Hạ Vân Tỉnh khép hờ hai mắt, dừng lại một lúc lâu. Sau đó mới vén chăn ra, đi về phía phòng tắm.

Sau khi kết thúc buổi gặp mặt mừng sinh nhật, Biên Lê nhận được rất nhiều quà sinh nhật từ bên tiếp ứng. Vì là sinh nhật nên công ty không từ chối quà từ fan hâm mộ nữa, lần này là trường hợp đặc biệt.

Đại Hùng tốt bụng giúp cô chở chúng về ký túc xá, trước khi đi còn cố ý nhấn mạnh: “Chỉ lần này thôi đó, fan của em cũng thật sự nuông chiều em quá, tặng cho em nhiều kẹo thế này.”

“Đều là làm thủ công mà, có tâm là được, em không ăn mới là có lỗi với lòng tốt của họ ấy.” Biên Lê nói rồi liền bắt đầu đếm những món quà từ fan.

Xếp hẳn thành mấy chồng trong phòng khách, chiếm tới hơn nửa không gian. Ngoài đồ ăn, còn có rất nhiều thư tay với mấy bộ quần áo.

Đại Hùng không nói nên lời: “Có tâm là một chuyện, những cũng không cần phải tặng cho cả một năm thế chứ?”

Bây giờ các fan đều hiểu, bình thường không cho tặng đồ, vậy nên có được cơ hội duy nhất nên tặng đủ một lần luôn.

“Đấy là vì học sinh thích em đó, nếu không ai tặng em bánh quy, thế mới muốn khóc.” Nói rồi, Biên Lê như nhớ ra điều gì, suy nghĩ bay dạt đi đâu.

Nhắc đến bánh quy, Hạ Vân Tỉnh đưa cho cô, cô còn chưa bóc ra, đều bị cất cả đi rồi.

Mặt Biên Lê hơi ửng đỏ, Đại Hùng lại không chú ý tới, chỉ lẩm bẩm: “Muốn nhắc em hiểu chuyện chút, cũng thật là. Nhưng sau này em mà có ý định bán ra ngoài điên khùng hơn, thì anh không thể không đập cho em trận…”

Biên Lê kịp thời ngăn lại, khéo léo chuyển sang chủ đề mới: “Đại Hùng, sinh nhật năm sau trừ đồ ăn ra thì đừng nhận cái gì cả, em thấy có fan tặng em mấy đồ khá đắt.”

Biên Lê lục lọi, phát hiện ra một loạt túi xách xa xỉ, nhãn mác còn chưa cắt đi, giá cả đủ khiến người ta phải líu cả lưỡi.

Tổ tiên ba đời nhà họ Biên là người làm ăn, kinh doanh đàng hoàng, được truyền từ đời này sang đời khác, nói là giàu đến chảy mỡ cũng không ngoa. Những thứ này đều là đồ trong nhà hay dùng, Biên Lê vô cùng quen thuộc.

Tuy là nhà họ Biên giàu có, nhưng mẹ Biên bố Biên đối với con cái không phải là luôn nuông chiều, mà về phương diện sử dụng tiền, thì thái độ nuôi dạy con cái mới là tốt.

Nếu muốn, mà trong phạm vi có khả năng thì mua, cũng không theo đuổi nhãn hiệu. Bất cứ cái gì có chất lượng tốt, dễ thương đều được xem xét.

Tiền tiêu của Biên Lê tuy không tính là thành tựu của mình cô, nhưng cũng đầy đủ dư dả, với giá tiền của một cái túi kia, cô cũng tự mình mua túi rồi, cô còn có cha mẹ, rồi bản thân tự làm việc, sau khi debut tiền catse cũng không ít.

Thế nên, Biên Lê hiểu rõ, không phải gia cảnh của ai cũng giống như cô. Những thứ đồ xa xỉ thế này có thể là rất nhiều fan ăn mặc tích cóp mới có, chỉ để rồi tặng cho cô. Mà dẫu cho các fan có khả năng, Biên Lê cũng không muốn nhận. Tự cô có thể mua, hơn nữa cô muốn đem đến sự vui vẻ cho các fan của mình. Thi thoảng fan nghe có thể thoải mái khi nghe các cô hát, thế là đủ rồi.

Fan hâm mộ theo đuổi thứ ánh sáng trong trái tim của họ, coi thần tượng của mình như ngọn hải đăng bên dòng sông chỉ cho họ tiến về phía trước. Nhưng ngược lại, khi Biên Lê bước đi trên con đường này, cô lại thấy trong lòng nhẹ nhõm vì chẳng phải là fan nào.

Đại Hùng nghe xong liền gật đầu đồng ý: “Anh sẽ báo lại với cấp trên, sau này công ty có lẽ nên kiểm soát chặt chẽ hơn, sau em, còn có hai lần tiếp ứng sinh nhật của nhóm, phải chú ý chút.

Nói rồi, anh ấy còn không đành lòng bổ sung thêm câu: “Cần anh nói, ăn cũng không thiết không.”

Biên Lê đứng dậy đẩy anh: “Được rồi cũng muộn rồi, anh mau đi đi.”

Đoàn đội của họ xong buổi gặp mặt sinh nhật thì đã muộn. Cả Nguyễn Tương Nghi và Ứng Tuyết lai đều có lịch trình khác cần chạy, chật kín không kẽ hở.

Lịch trình của Biên Lê là vào ngày hôm sau, nên vẫn có thể về ký túc xá ngủ hết nửa đêm, coi như là món quà khác tặng trước sinh nhật.

Nghe Biên Lê nói xong, Đại Hùng cười khà khà hai tiếng, trên gương mặt chất phác có chút ý xấu: “Phì Phì, chúc em sinh nhật vui vẻ trước nhé, Đại Hùng của em sẽ không nói mấy lời dễ nghe kia đâu, nhưng anh cam đoan với em nhất định sẽ đảm nhiệm tốt chức trách người quản lý. Chúng ta cùng nhau kiếm được nhiều tiền hơn.”

Biên Lê cười theo: “Cảm ơn anh Đại Hùng, tâm ý của anh em xin nhận.”

Tiễn Đại Hùng xong, trong ký túc xá to thế chỉ còn lại mỗi Biên Lê, cô không còn sức lực đâu nữa, bèn khoanh chân trước sofa lấy ra một ít đồ ăn vặt ra ăn rồi về phòng.

Vệ sinh xong, thì đã gần đến 0h.

Biên Lê bắt chéo chân, ngửa mặt nằm trên giường nghịch điện thoại, trên Weibo đã có bầu không khí vui đến banh trời rồi. Các fan thì nhao nhao tăng thêm nhiệt, trong chúc cô trong siêu thoại, bình luận ở Weibo tất nhiên cũng bị xâm chiếm.

Trong cái đầu hạ hơi nóng, trong một đêm yên tĩnh như vậy, có hàng ngàn hàng vạn người bên cô, cùng nhau chưa ngủ, chỉ vì để lại lời chúc cho cô.

Trái tim của Biên Lê được bao bọc bởi sự nhiệt tình của mọi người, được sưởi ấm.

Trong lúc lơ đãng, cô thoáng nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống các túi bên cạnh bàn, đó là đồ ăn vặt mà Hạ Vân Tỉnh đưa cho cô.

Theo thói quen của cô, có thể nhịn không chạm vào nó nhiều ngày như thế, cũng là một kỳ tích không nhỏ. Chẳng bao lâu sau, đã đến 0h như mong đợi.

Tiếng điện thoại vang lên ù ù, ngừng rồi lại vang, cứ thế kéo dài lúc lâu.

Biên Lê mở WeChat ra, đều là các kiểu chúc của mọi người, cộng với chuyển khoản nữa.

Có nụ hôn môi của Nguyễn Nguyễn, rồi những cái ôm, sự quan tâm của bố mẹ và anh trai trong nhà, còn có những lời chúc của các nghệ sĩ và các staff mà cô quen biết.

Vâng, cô thêm một tuổi rồi. Có thể được nhiều người nhớ như vậy, thật sự rất hạnh phúc.

Biên Lê nhìn xuống, trông thấy tin nhắn chúc mừng đầu tiên, thời gian vừa đẹp. Tuy nhiên vì gửi sớm nhất nên nó bị đẩy đến cuối cùng. Cái tin nhắn đầu vẫn yên lặng nằm đó, đấy là khung thoại mà Biên Lê đã thầm ấn vào mấy lần, không thể nào quen hơn được nữa.

Cô bấm vào, chỉ có một câu đơn giản, không trau chuốt gì nhiều:

“Chúc mừng sinh nhật”

Biên Lê nhìn chằm chằm một hồi, dùng đầu ngón tay gõ gõ lên màn hình, gửi cái gì đi cũng đều thấy không vừa ý.

Đối phương như thấy cô đang bối rối, liền nói thêm vài câu.

“Đã ăn hết đồ ăn vặt chưa?”

“Anh đang ở trong siêu thị của Mỹ, muốn cái gì cũng được, anh mua cho em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play