Khi từng chiến đội thay xong trang phục và bước ra từ hậu trường, thành viên của các đội khác đều đồng loạt dành cho đội của họ những ánh mắt khó tin.
Không nói đến ACE trước nay đều theo phong cách Heavy Metal (*) cực ngầu, mỗi lần biểu diễn trên sân khấu cũng bày vẻ mặt poker hận đời, thờ ơ, dẫu cho có quay chụp riêng tư bí mật, thì cũng tuyệt đối không phải thế này. Đáng yêu lại xinh đẹp.
(*)Heavy Metal là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ. Bắt nguồn từ blues-rock và psychedelic rock, các ban nhạc tạo nên cho heavy metal những âm thanh dày, mạnh, đặc trưng bởi âm rè khuếch đại mạnh, những đoạn solo ghita dài, nhịp mạnh, và nói chung là khá ồn ào. Lời hát và phong cách biểu diễn của heavy metal thường mang đậm chất nam tính và cơ bắp_Theo Wikipedia.
May là, Hạ Vân Tỉnh với Hà Hú Dĩ đều có khí chất xuất chúng, dung mạo ưu tú, sắc hồng dịu lại càng khiến cho hai người trở nên nổi bật, tiên khí quanh người. Hệt như chàng trai trẻ mới bước ra ngoài xã hội vậy.
Sân khấu và thiết bị ánh sáng đều rất đầy đủ, nhưng bậc thang phía dưới sân khấu và chỗ lối đi lại nửa sáng nửa tối.
Hạ Vân Tỉnh đón nhận ánh đèn thu hình của sân khấu, khi đi theo Biên Lê vào nơi mịt mờ, trái tim anh như vô cớ bị siết chặt, như bị những đầu ngón tay nắm lấy, nắm chặt lại.
Tim đập càng nhanh, thình thịch thình thịch.
Một nhịp, lại một nhịp.
Một lúc nữa là buổi ghi hình của sân khấu tranh tài chính thức bắt đầu, Hạ Vân Tỉnh với tay, đưa ra một chai nước khoáng.
“Uống chút nước trước, cho nhuận họng.”
Lát nữa còn phải lên sân khấu trả lời câu hỏi, rồi còn có ít mục vượt ải với hoạt động nữa, chắc là không có thời gian để nghỉ ngơi, ghi hình chắc phải mất ít nhất năm sáu giờ mới xong.
Biên Lê không ngượng, đưa hai tay nhận lấy, cầm lên uống một ngụm lớn, rồi hơi ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ngay ánh mắt thăm dò nơi mắt anh.
Cô bất giác nhướng mày, hàng lông mày cong lên, khóe miệng thoáng kéo lên một đường cong nhẹ, nở một nụ cười.
Đôi mắt vẽ nên hai đường cong cong, như mảnh trăng lưỡi liềm nhỏ, trông vừa trong vừa sáng.
Hạ Vân Tỉnh ngẩn ngơ, hai người mặt đối mặt nhau ở góc chập sáng chập tối này, cứ thế mà nhìn nhau.
Hà Hú Dĩ lạnh lùng nhìn hai người, cũng không trông ngóng gã đồng đội vô lương tâm đi lấy nước cho mình.
Ngay từ ban đầu mặt mày anh ta đã khó chịu rồi, bây giờ lại rất biết điều đi lên, cúi người lấy lấy một chai nước, tự cung tự cấp.
Chỉ là thoạt trông bóng lưng cô đơn lẻ loi, đáng thương khó nói.
Biên Lê liếc thấy Hà Hú Dĩ, vẫy vẫy tay với anh ta: “Anh Hà, bên này bên này.”
Hà Hú Dĩ miễn cưỡng chậm bước đi tới, bộ dạng rất không muốn nói chuyện.
Cũng không có nguyên nhân gì khác, chỉ đơn giản là mệt lòng thôi.
Trước khi vào sân, có một đội mặc màu đỏ rực đi tới bên cạnh, con gái chiếm nhiều, người dẫn đầu đội là cái con người kia, là Chân Tịch mà Biên Lê chẳng quen chẳng thuộc gì kia.
Đối phương trông thấy cô, vẻ mặt khó mà đoán được, ánh mắt nhìn về phía Hạ Vân Tỉnh đang đứng cạnh Biên Lê, rốt cuộc chẳng nói gì cả, dù sao thì trước đây cũng không đối chọi quá gay gắt hay móc mỉa gì quá.
Các cô tiến lên sân khấu, bước lên bậc thang ban nãy, Chân Tịch như vô ý va vào Biên Lê một cái, người ngoài thoạt nhìn thì chẳng qua chỉ là khẽ va phải mà thôi, nhưng xương đòn của Biên Lê lại bị kẻ bụng dạ độc ác đó dùng cùi chỏ huých vào, ngay lập tức âm ỉ đau.
Mặc dù xương quai xanh sờ thì rõ cứng đấy, nhưng đây lại thường là nơi yếu nhất, so với những chỗ khác thì yếu hơn, vì thế mà cảm giác đau rõ ràng hơn.
Mặc dù Biên Lê không cử động, nhưng thật sự bị huých một cái như vậy, cũng hơi tức giận.
Cử chỉ quái gở thế này của Chân Tịch, nhìn thì có vẻ như không cẩn thận, nhưng rõ ràng là cố ý.
Chưa kể, ban nãy hai người đi ngang qua nhau, cô ta còn ném ánh mắt khinh thường và khiêu khích về phía Biên Lê.
Lúc ấy Biên Lê có hơi tức đến độ dựng lông mao lên, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, cô cũng ngại phải nói gì.
Chân Tịch lén huých như vậy, người khác sẽ không nhìn thấy gì, còn nghĩ rằng Biên Lê sẽ không tự tìm rắc rối.
Cô thở dài một hơi, tự xoa xoa xương quai xanh, nhỏ giọng bực tức.
Đến khi lên sân, sau khi mỗi đội đứng vào máy trả lời câu hỏi, lông mày Biên Lê vẫn cau lại.
Hạ Vân Tỉnh trông thấy tất cả: “Đau lắm à?”
Biên Lê nghĩ đến chuyện lát nữa phải quản lý biểu cảm trước ống kính, đành dùng sức vỗ mạnh vào hai má, để bản thân thả lỏng một chút.
Nghe thấy thế, động tác trên tay cô dừng lại, lập tức lắc đầu: “Bây giờ không đau nữa.”
Biên Lê thấy khó hiểu, nghi ngờ nhìn chằm chằm anh. Chỗ ban nãy Hạ Vân Tỉnh đứng rõ ràng là góc chết, không hiểu sao này lại như mở thiên nhãn vậy.
Nhìn ra được nghi vấn trong lòng của cô gái nhỏ, Hạ Vân Tỉnh hạ giọng nói: “Tâm tình của em đều hiện hết trên mặt kìa.”
Biên Lê bĩu môi: “…Dù sao cũng không phải chuyện lớn gì.”
Đương lúc nói chuyện, toàn bộ tiếng nói điều phối của đạo diễn từ trong tai nghe truyền ra: “Mọi người chú ý, sau khi thay xong trang phục, thì chính thức bắt đầu buổi ghi hình.”
Biên Lê bất lực nhún vai, quay mặt về phía máy quay, đứng thẳng người dậy, bộ dạng vô cùng lanh lợi duyên dáng.
Chiều cao nam nữ khác biệt nên tất nhiên Biên Lê cũng không thể sánh bằng thân hình cao lớn của hai chàng thanh niên, nên thấp hơn một đoạn.
Hà Hú Dĩ vốn đứng cạnh Hạ Vân Tỉnh, ngay sát bên cạnh anh, giờ lại tự dưng bị Hạ Vân Tỉnh kéo qua, không khỏi thấy có chút khó hiểu.
Hạ Vân Tỉnh đứng bên phải Biên Lê, chỉ về phía bên trái của cô, rồi nói với Hà Hú Dĩ: “Cậu đứng đó đi.”
Đáy lòng Hà Hú Dĩ khẽ cười lạnh, tên chó này.
Nghĩ là thế nhưng anh ta vẫn làm theo.
Như vậy, hai người đàn ông quây cô gái nhỏ ở giữa.
“Ba hai một, cắt.”
Đạo diễn vừa dứt lời, thì chính thức bắt đầu ghi hình. Người dẫn chương trình liên tục dẫn dắt, hỏi han một vòng về thay trang phục thi đấu, rồi khuấy động bầu không khí, công bố chủ đề hoạt động của vòng đầu tiên.
Vòng này là tranh trả lời câu hỏi, mỗi đội phải tranh thủ từng giây từng phút bấm nút để tranh trả lời câu hỏi, ai bấm trước trả lời trước, trả lời đúng thì đội đó được cộng thêm điểm tích lũy, trả lời sai thì sẽ bị trừ điểm.
Toàn bộ quá trình thi đấu đều là tích điểm, đội có điểm tích nhiều nhất là đội chiến thắng, sẽ có phần thưởng, trong khi đó đội xếp cuối sẽ phải chịu phạt.
Biên Lê bị hai người đàn ông vây cạnh, cô thấy hơi khó chịu, cảm giác như kiểu có hai ngọn núi chắn cạnh.
“Chúng ta thật khoa trương quá đi...” Nhân lúc người MC đang nói, Biên Lê nhỏ giọng chen vào một câu.
Các đội khác đều quây lại thành tốp năm tốp ba thảo luận sôi nổi về chiến thuật chốc nữa dùng.
Mà bọn họ, lại cứ đứng đực ra vậy, ba người im lặng một cách kỳ lạ, để lại cả một khoảng vắng, như thể đã sớm ngầm bàn bạc ổn thỏa cả rồi.
Hai vị “môn thần” nghe thấy Biên Lê nói thế, đều quay sang nhìn cô.
Hạ Vân Tỉnh thoáng thả lỏng, hai chân dài nhàn nhã gác lên nhau, đặt một tay lên máy trả lời, đáp lại lời cô: “Chẳng phải là cần bọn anh che chở cho em sao?”
Không đợi Biên Lê phản ứng lại, anh đã nói thêm: “Em đứng ở giữa, chốc nữa em tới ấn nút.”
Biên Lê cúi đầu nhìn về phía trước mặt, ngay phía trước chỗ cô đứng có một cái nút tranh trả lời câu hỏi màu đỏ, vô cùng nổi bật.
“Tranh thế nào?” Biên Lê quay đầu nhìn sang anh.
Hạ Vân Tỉnh gõ nhè nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn: “Em muốn trả lời câu nào, thì đều có thể tranh lấy.”
“Tôi muốn…nhỡ mọi người không trả lời được thì sao?”
Không trả lời được sẽ bị trừ ngược điểm lại.
Hạ Vân Tỉnh hỏi lại: “Em cảm thấy tôi không trả lời được?”
Anh tự tin lại nói toạc thế này, thật là xấu xa khó hiểu.
Biên Lê “cắt” một tiếng, “Vậy lát nữa, anh đừng có trách tôi đấy.”
Thời gian thảo luận đã hết, phần trả lời câu hỏi cũng chính thức bắt đầu.
Người dẫn chương trình cầm kịch bản, giơ tay về phía màn hình.
“Xin mời nhìn vào câu hỏi đầu tiên.”
“Trong bài bình ‘Ode On A Grecian Urn’ (*) của nhà thơ nổi tiếng Keats (**), thông qua cảm tưởng và lời luận về chiếc bình, thì kết luận gì đã được rút ra?”
(*) Ode On A Grecian Urn: là bài thơ do nhà thơ lãng mạn người Anh John Keats viết vào năm 1819. Trong bài thơ ông có nhắc đến chiếc bình cổ của người Hy Lạp và miêu tả về những hình ảnh trên đó, ông có phản ánh hai cảnh, một trong số đó là cảnh một người theo đuổi người mình yêu và một cảnh khác là dân làng và một vị linh mục cùng thực hiện một buổi tế. Nhà thơ kết luận rằng “Beauty is Truth, Truth Beauty – that is all/ Ye know on Earth, and all ye need to know.”. (Có thể tìm hiểu thêm trên Wikipedia)
(**) John Keats: nhà thơ người anh, là đại diện tiêu biểu cho trường phái lãng mạn thế kỷ 19.
Câu hỏi thứ nhất vừa mới đưa ra, tất cả mọi người đều choáng váng.
Nhiều idol ở đây đều không xuất thân từ lớp chính quy, mà chỉ tốt nghiệp học viện thường, nên nhất thời không thể trả lời được.
Tất nhiên là vẫn có người nghe xong là có ngay đáp án. Học viện Điện ảnh Thịnh Minh có khóa học xung quanh nghệ thuật, mỗi người đều ít nhiều phải chọn một vài khóa.
Biên Lê có tính hay quên, là kiểu thi xong quên ngay.
Nhưng cô tuân thủ nguyên tắc mỗi câu hỏi đều tranh, quyết định không bỏ sót câu hỏi nào.
Chính là thế này, không giải thích, không lý do, tin tưởng Hạ Vân Tỉnh.
Chân Tịch chuyện nào cũng chơi trội, thấy Biên Lê bên kia hành động, cô ta cũng ra tay, vừa ấn nút tranh trả lời xong thì nghe thấy tiếng “Ding dong”, người dẫn chương trình tuyên bố đội hồng tranh trả lời thành công.
Hạ Vân Tỉnh cầm micro lên, nói rõ ràng dứt khoát: “Beauty is Truth, Truth Beauty”
“Câu trả lời chính xác.”
Mấy câu hỏi tiếp theo, hầu như đều do đội hồng trả lời. Toàn bộ quá trình Biên Lê phụ trách việc tranh câu hỏi, đôi khi hơi chậm nên không đoạt được lượt trả lời, nhưng đa số đều là không suy nghĩ gì đã ấn rồi.
Hạ Vân Tỉnh phát huy được hết sở học của anh, mang hai cái danh học bá và đỉnh cấp lên đầu, mọi lĩnh vực lớn đều được phát huy từng li từng tí.
Biên Lê thậm chí còn cảm nhận được ánh mắt sùng bái của một vòng các thần tượng nữ xung quanh cô, nóng bỏng vô cùng.
“Ca khúc đầu tiên Arashi của nhóm nhạc Lam nổi tiếng ở Nhật bản vì sao lại có?”
“Ca khúc cổ vũ giải World Cup bóng chuyền Nhật Bản.”
“Tên lúc nhỏ và biệt danh của thành viên Biên Lê nhóm nhạc Gemini là gì?”
“Phì Phì.”
Hạ Vân Tỉnh không dây dưa dài dòng, mỗi câu hỏi đều tuân thủ nguyên tắc “Nhanh, dứt khoát và chính xác”, đều đúng cả.
Cứ thế, các đội khác hoàn toàn bị áp chế, hoàn toàn không phải là đối thủ của đội hồng.
Hầu không khí cũng được đẩy tới giai đoạn gay cấn.
Sau khi trả lời câu hỏi về biệt danh của Biên Lê, mặc dù ánh nhìn của Hạ Vân Tỉnh vẫn hướng về phía trước, nhìn về ống kính, nhưng Biên Lê vẫn thấy có hơi thở nhè nhẹ, lành lạnh xung quanh anh, chẳng hiểu sao mặt lại nóng lên, đầu trái tim lại phập phồng.
Từ miệng anh thốt ra tên lúc nhỏ, dường như so với người khác gọi thì hàm súc, thâm ý hơn, cũng càng ngọt ngào hơn.
“Được rồi câu hỏi cuối cùng, vì sao Pháp Hải vĩnh viễn không thể là rapper?”
Biên Lê nghe xong lập tức nhấn nút, những ngôi sao nhìn về Hạ Vân Tỉnh, mang theo chút háo hức.
Hạ Vân Tỉnh không nói gì, hất cằm nhìn cô.
Đây là đồng ý.
Biên Lê nhận được sự khẳng định, cầm micro lên, cao giọng nhanh nhảu đáp: “Bởi vì y sẽ không tha cho rắn!”
“Đáp án chính xác!!” người dẫn chương trình cũng kích động khó hiểu, hét lớn lên.
Cuối cùng, đội hồng trả lời được gần ba phần tư mục. Trong đó, Hà Hú Dĩ với Biên Lê trả lời vài câu, còn lại là hoàn toàn nhờ vào Hạ Vân Tỉnh, nhờ vậy mà đội hồng tích được không ít điểm.
Sau khi kết thúc vòng thứ nhất, không kịp có cơ hội để nghỉ ngơi. Vòng đấu thứ hai đã bắt đầu ngay sau đó.
Từng đội sẽ theo thứ tự khác sau lên sân, rồi chọn ra một người đại diện để bắn thủng bóng bay, ai có số lượng nhiều nhất sẽ chiến thắng.
Ba người dẫn đầu vòng này sẽ có chút phần thưởng nhỏ. Người đứng đầu sẽ có một cảnh quay riêng kéo dài 30 giây do chương trình sắp xếp, người có vị trí thứ hai sẽ có một cơ hội được tổ đạo diễn hộ trợ, và vị trí thứ ba là ba gói kẹo dẻo nhập khẩu vị mới.
Trường quay có tổng cộng là tám đội, tỷ lệ lấy được phần thưởng vẫn khá cao.
Đội hồng vẫn như trước, cử Hạ Vân Tỉnh đi.
Cái đồ này chưa có ai từng chơi thử, giờ mọi người đều đang tự tập thao tác trước.
Biên Lê háo hức muốn thử: “Chúng ta liệu được dẫn đầu không?”
Hạ Vân Tỉnh đeo kính bảo vệ trong suốt, đứng ngay cạnh đấy. Nhìn từ góc này, Biên Lê có thể trông thấy được đường nét tinh xảo trên khuôn mặt ấy, đường cong của xương hàm đẹp đẽ, vẽ nên một đường gãy khúc gọn gàng.
Dáng anh cao to, giờ đang nâng cánh tay lên, nhắm chuẩn vào quả bóng bay trên bức tường kia.
Nghe Biên Lê nói xong, Hạ Vân Tỉnh lười biếng cong khóe miệng lên: “Muốn dẫn đầu làm gì? Có lấy thì lấy thứ mình thích.”
Ánh mắt Biên Lê liếc sang một bên, nhìn những giải thưởng được đặt ngăn nắp một góc.
Giải thứ ba chính là kẹo dẻo nhập khẩu, vừa hay lại là thứ cô thích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT