Livestream đương lúc nhấp nháy ánh vàng trong mười giây, đầu tiên là rơi vào im lặng, rồi sau đó y như cái nồi bị nổ tung, trong nháy mắt lượt đạn mạc tăng lên gấp bội, kín mít một mảng.
“Hoan nghênh Xoa (*) ca!”
(*)Xoa_ 叉: có nghĩa là dấu gạch chéo hoặc chữ X. Tên wechat của Hạ Vân Tỉnh cũng là X
“Xoa ca quyến rũ, online trêu Phì rồi!”
“AAAAAAA thật sự là mười chiếc tàu sân bay to!!”
“Đợi đợi đã… cảm giác nuông nhiều khó nói này là sao vậy Phì?”
Livestream của Biên Lê lập tức bị một màn đạn mạc che phù dày đặc, cô nghiêng người về phía trước, làn đạn mạc chạy quá nhanh, nhanh đến nỗi cô không thể đọc được nội dung cụ thể ra sao.
Nhưng cô lại có thể đọc được câu của người thần bí X: “Tất nhiên là đến xem em.”
Biên Lê sửng sốt một hồi, rồi ngay lập tức nói cảm ơn lời vừa rồi của anh, ra dáng cảm tạ.
Cô gái nhỏ xinh đẹp động lòng người, quai hàm phồng lên, vốn vẫn còn đang nhai kẹo dẻo với mấy thứ đồ ăn vặt khác, vì anh đến, mà chuyện ăn uống ném ra sau não, vô cùng chừng mực, đoan trang nghiêm túc.
Nhận thức này khiến cho trái tim đang không ngừng hết co lại rút của Hạ Vân Tỉnh từ từ trở lại bình thường, cũng mang theo một chút ấm áp mà người chẳng hay.
Phòng ngủ của cô và anh chỉ cách nhau một bức tường, gần trong gang tấc, đưa tay là có thể chạm tới cùng một không gian.
Anh dứt khoát đặt tay gối ra sau đầu, tựa nửa người vào giường, xem cô livestream. Không nói gì thêm, chỉ thi thoảng gửi vài gậy tiên nữ.
Chẳng vì gì khác, chỉ đơn giản cảm thấy, cô rất phù hợp.
Buổi livestream của Biên Lê vốn sắp kết thúc, cô cảm ơn các fan thêm lần nữa rồi mới tắt livestream đi.
Vào lúc giọng của cô biến mất, cửa phòng của Hạ Vân Tỉnh bị đẩy mạnh ra. Mí mắt anh như không tồn tại mà giật giật, khẽ ngước mắt lên, liền nhìn thấy Ninh Tiết Sơ không biết từ lúc nào đã cắm đầu thò vào, ánh mắt xoáy sâu vào anh, nhìn lên nhìn xuống, rồi sau đó ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay anh.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây2.
Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân3.
Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi4.
Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành=====================================
Ninh Tiết Sơ đã thay sang mặc một bộ đồ ngủ, trên cổ còn khoác một chiếc khăn tắm, tóc thì ướt sũng, chắc là vừa mới tắm xong, coi vẻ vừa mới tắm xong đã không đợi được vội vàng chạy sang.
Cái bộ dạng lén la lén lút này, vừa nhìn đã biết là không có chuyện tốt gì.
Anh ta như vô ý hỏi: “Lão đại, anh vừa làm gì thế?”
“Ninh Tiết Sơ, gan cậu to quá rồi phải không, không gõ cửa đã vào phòng anh?”
Hạ Vân Tỉnh nói xong thì đưa tay thoát app, ném điện thoại sang một bên, rồi đưa tay lên day day ấn đường.
Ninh Tiết Sơ lợn chết không sợ nước sôi: “Em đây không phải không đi vào sao? Cho nên anh vừa mới làm gì đó?”
Anh ta mặc kệ Hạ Vân Tỉnh làm gì đều cảm thấy có ẩn tình, vừa mới vào đã ngay lập tức ném ngay điện thoại của mình đi, không phải chột dạ thì là cái gì?
“Nghịch điện thoại.” Hạ Vân Tỉnh nhướng mắt lên.
“Ồ, chơi điện thoại à, chơi gì thế?” Bình thường không có thấy lão đại nghịch điện thoại, mà ngược lại thấy cái này hơi kỳ kỳ.
Hạ Vân Tỉnh nheo mắt nhìn anh ta, nhìn anh ta như tra xét, xong rồi khẽ cười, nói ra từng chữ một: “Tetris(*), được, chưa.”
(*)Trò chơi có bảy loại khối hình: I (thẳng đứng), J, L, O (vuông), S, T, Z. Ta thấy mỗi khối gạch được cấu tạo từ 4 hình vuông nhỏ xếp lại với nhau. Ta có thể coi các khối gạch đó như là những hình chữ nhật có kích thước khác nhau. Các hình khác được tạo ra khi xoay các khối cơ bản này các góc tương ứng 90 độ, 180 độ, 270 độ. Người chơi xếp những khối hình sao cho khối hình lấp đầy 1 hàng ngang để ghi điểm và hàng ngang ấy sẽ biến mất.
Ninh Tiết Sơ run rẩy tìm một hồi: “…Vậy cũng được.”
Thời buổi này rồi, ai còn chơi Tetris chứ, chỉ có anh trâu bò thế thôi
“Thế nên cậu biến mau đi.” Hạ Vân Tỉnh lạnh nhạt nói, sau đó vén chăn lên, bước xuống giường.
Ninh Tiết Sơ vẫn không sợ chết, nhấc chân bước vào: “Lão đại, đêm nay em có thể ngủ cùng anh không?”
Hạ Vân Tỉnh kéo cửa kính phòng tắm, rồi bước vào, làm như chẳng nghe thấy gì.
Ninh Tiết Sơ bức bách hét về phía phòng tắm: “Đêm nay em xem phim kinh dị, mẹ khiếp có thể làm cho người ta sợ chết khiếp đi được, em mặc kệ, đêm nay em muốn ngủ cùng anh!”
“Tìm Hà Hú Dĩ.”
“Vị đó là tảng băng đấy, nên là bỏ đi, trước khi em chết vì sợ vào tối nay thì đã chết do lạnh rồi. Anh nói xem có được không?”
“Không được.”
“Tại sao chứ?”
“Anh không thích có người ở bên cạnh lúc ngủ.”
“…”
“Vậy sau này anh lấy vợ thì tính sao?” Ninh Tiết Sơ nghẹn họng, bước đến cửa phòng tắm, nhìn Hạ Vân Tỉnh, hỏi vặn lại.
“Dù sao cũng không phải cậu.” Hạ Vân Tỉnh liếc anh ta một cái, tay thon dài như ngọc đặt lên trên quần ngủ, rồi chậm rãi mở miệng: “Thế cậu còn muốn nhìn bao lâu nữa?”
“Hả?” Đầu óc Ninh Tiết Sơ cớ hơi không hiểu ý, bây giờ anh ta đang chìm đắm trong nỗi khổ sở khi bị từ chối. Nhìn động tác của Hạ Vân Tỉnh lúc này, vị trí nơi anh đặt tay lên…anh ta cuối cùng cũng hiểu ra.
“Thế thì sao anh không đóng cửa lại chứ!” Nói rồi, Ninh Tiết Sơ nhanh chóng đóng cửa lại.
Tâm trạng anh ta kích động, giọng kêu rõ lớn, khiến Hà Hú Dĩ vừa mới bước ra khỏi cửa phòng ở đối diện cũng chú ý đến.
Hà Hú Dĩ không thích anh ta ồn ào: “Vừa mới nghe thấy cậu ở đây hô hào, sợ mà cậu còn xem? Có tin anh ghi âm lại gửi cho các fan nghe, để cho họ xem cậu hằng ngày tâm thần cỡ nào.”
Ninh Tiết Sơ quay người lại, đá nhẹ vào anh ta một cái: “Biến đê, fan của em là kiểu người nông cạn thế sao, thứ họ yêu thích là tâm hồn của em, em làm gì họ đều chấp nhận được hết được chưa.”
Anh ta cắt ngang chuyện: “Hà Hú Dĩ, Hú Dĩ, Tiểu Dĩ Dĩ, anh hiểu em mà.”
Hà Hú Dĩ lạnh lùng nhìn anh ta: “Dù có ra sao thì chuyện đêm nay ngủ với anh, cậu đừng có nghĩ tới.”
Ninh Tiết Sơ nhất thời phát sợ, không có chuyện gì quan trọng hơn tính mạng mình cả, thể hiện là cái què gì, ăn được không?
Anh ta mặt dày rướn người về phía trước, dịu giọng tỉ tê vào tai Hà Hú Dĩ vài câu. Hà Hú Dĩ xoa xoa cằm mình, suy nghĩ một hồi mới miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi Gemini phát hành ca khúc xong, kỳ nghỉ ngơi sau đấy cũng ít ỏi lác đác như dấu chấm câu. Trước khi đến lúc bận rộn nhất cuối năm, các cô vẫn còn nhiều chương trình gameshow để chạy. (*)
(*) Chạy trong chạy lịch trình, chạy đua với công việc.
Đài Kiwi mới cho ra một chương trình vào cuối năm ngoái, gần giống với kiểu thể loại đột phá trí lực thể chất, mỗi số sẽ mời những khách mời khác nhau và có chủ đề khác nhau. Chương trình đã được một năm rồi, nhiệt độ vẫn ở mức cao.
Không chỉ khâu đột phá thú vị mà cách thức thưởng phát của khách mời cũng hoàn toàn khác nhau, hơn nữa minh tinh đến mỗi số cũng khác nhau, rất mới mẻ.
Khán giả theo dõi chương trình gameshow hầu hết đều thích xem sự tương tác giữa các minh tinh trong tương tình, xem không biết chán. Quan trọng nhất chính là, thông qua một vài đột phá, có thể thấy được IQ VÀ EQ của một số minh tinh, so với mấy tác phẩm được chiếu trên màn ảnh thì chương trình tạp kỹ gần gũi với cuộc sống bình thường hơn, càng khiến người ta thấy thú vị.
Trong giới thì tung bản thảo bay đầy trời, người sắp kẻ đặt, những hành động không tự chủ được trong gameshow có thể phản ánh mặt chân thực nhất của một nghệ sĩ.
Những nghệ sĩ, minh tinh hơi có tiếng trong giới đều đã xuất hiện trong chương trình này, số này gần tới cuối năm, tổ chương trình quyết định đến số thần tượng đặc biệt. Hầu hết những người tham gia đều là những nhóm nhạc thần tượng trong giới.
Ngay khi trang chủ chính thức công bố, đầu tiên náo nhiệt nhất chính là các fan hâm mộ. Không nhắc tới những cái khác, lần này tới có hai thành viên của ACE, ngoại trừ Ninh Tiết Sơ vẫn đang tham gia chương trình Chân Nhân Tú khác, thì Hạ Vân Tỉnh và Hà Hú Dĩ đều sẽ cùng tham gia ghi hình.
Bình thường Hạ Vân Tỉnh không tham gia nhiều gameshow, thi thoảng tham gia đều là do kim bài làm nhà sản xuất chương trình hoặc là do công ty tạo cho bọn họ chương trình nhóm.
Lần gần nhất tham gia kiểu chương trình giải trí hài hước này đã là chuyện của nửa năm trước rồi. Có điều lần này cũng đáng để xem chút, chuyện khác không nhắc đến, nhưng nhiều nhóm thần tượng trong giới cùng tham gia như vậy, nghĩ sao cũng thấy vô cùng đặc sắc.
Gemini chỉ cử mỗi Biên Lê đi, Ứng Tuyết Lai vẫn còn đang quay phim, nhóm trưởng Nguyễn Tương Nghi thì tham gia một chương trình khác.
Hôm nay cô đến hơi muộn, mà Đại Hùng đến studio cũng không sớm, sau đấy thì vội vội vàng vàng đưa cô đến trường quay.
Hậu trường chia làm hai dãy phòng thay đồ, hầu như các nhóm đều được chia một phòng, nhóm ít người gộp chung lại với những người khác cũng không có gì không ổn cả.
Bây giờ mọi người vẫn đang trang điểm. Vì là kiểu đột phá nên không cần phải diễn tập, đợi xong bữa tối là có thể trực tiếp lên sân khấu luôn.
Biên Lê đi lấy bảng tên của mình trước, rồi theo Đại Hùng đi vào trong, trong hành lang có nhiều tiền bối chào hỏi với cô. Lòng cô thầm ngạc nhiên, không ngờ rằng mấy vị thành viên nhóm nam nổi tiếng cũng tới, kèm theo cả độ thảo luận không nhỏ. Trước đây cô đã quá quen với công ty của mình, mọi sự chú ý đều dồn hết lên ACE.
Tuy nói là debut với tư cách là idol, mỗi người đều có phong cách và độ đẹp trai riêng, nhưng đối với các nhóm nam, cô vẫn nghiêng về ACE, dù sao về ngoại hình không có gì để chê, về thực lực cũng thế, bọn họ nổi tiếng như vậy không phải là không có lý do.
Chỉ có một đoạn đường ngắn như vậy, mà trong đầu Biên Lê đã trôi qua biết bao nhiêu là tâm tình, thậm chí Đại Hùng đi đằng trước dừng lại cô cũng không phát hiện, cứ cắm đầu cắm cổ đụng vào.
Cô đau đớn kêu lên một tiếng, xoa xoa chóp mũi: “Sao tự nhiên lại dừng lại…”
Đại Hùng quay người lại, trông cô như thế lấy làm buồn cười: “Bởi vì đến rồi đó.”
Nói rồi anh ấy chậm chậm đẩy cái cửa trước mặt, vừa đẩy vừa hỏi: “Vừa rồi trên xe đưa cho em kịch bản với lịch trình của chương trình, em xem chưa?”
Ánh sáng chói từ bên trong hắt ra, làm hai mắt của Biên Lê hơi nhức, cô chớp chớp mắt để bớt đi cảm giác khó chịu.
Cô vừa chớp mắt vừa gật đầu: “Xem rồi xem rồi, anh yên tâm đi, em làm xong bài tập rồi, gần đây giải không ít đề, sẽ không làm cho anh mất mặt đâu.”
Đại Hùng vỗ vỗ vai Biên Lê, đẩy cô đi vào, sau đó anh cũng rảo bước tiến vào, từ từ đóng cửa lại, bắt đầu nhiệt tình chào hỏi: “Lý ca!”
Lý ca nghe thấy có tiếng gọi liền đứng dậy, hai người quản lý vội trao cho nhau cái ôm nhiệt thành.
Biên Lê đứng ở một bên, sững sờ. Cô quay đầu nhìn sang bên cạnh, trong phòng thay đồ có hai người con trai trẻ tuổi đang ngồi trên ghế sofa nhìn cô chằm chằm.
“Nhìn cái gì? Ngồi đây.” Hạ Vân Tỉnh ngồi bên trái chầm chậm lên tiếng, Hà Hú Dĩ ở cạnh nghe xong lời này liền liếc anh đầy thâm ý.
Biên Lê khẽ ho nhẹ một tiếng, cô hơi cúi đầu, nhỏ giọng chào hỏi rồi ngồi xuống đầu khác của ghế sofa.
Nhất thời chẳng ai nói gì, cả phòng chỉ toàn tiếng hàn huyên của hai vị quản lý, từ thời tiết đến tiền lương, chẳng giấu diếm nhau cái gì.
Bầu không khí xấu hổ từ từ tràn ngập, tâm tình trong lòng Biên Lê tranh đấu, lần trước xuống xe ở trong gara tầng hầm đầu óc cô như co lại, nên chạy đi ngay luôn. Rồi sau đấy vì phòng luyện tập của hai nhóm ở đối diện nhau, mà ở trong công ty cúi đầu không thấy ngẩng đầu thì lại thấy, nên cô đều vô thức tránh né.
Bản thân Biên Lê cũng không hiểu nổi hành động của mình, mà nghĩ kỹ lại, nếu đối phương thật sự muốn đánh cô vì chuyện này, thì cũng không phải là không thể.
Giọng điệu vừa nãy của Hạ Vân Tỉnh không nghe ra được chút cảm xúc nào, vừa nghĩ thế, cô càng thêm chột dạ hơn.
Vừa hay trợ lý gọi cô đi trang điểm, Biên Lê liền thở dài một hơi.
Trang điểm được một nửa, chuyên viên trang điểm xoa xoa tay nói: “Da em tốt quá, hoàn toàn không cần phải thêm gì nữa, đợi chị về cố định lớp trang điểm nữa là xong, chị vào nhà vệ sinh chút, chờ chị nha.”
Biên Lê ngoan ngoãn gật đầu, cũng không dám nhúc nhích gì. Cô đang định lấy điện thoại nghịch thì bỗng bên cạnh có người ngồi xuống.
Ánh mắt liếc qua nhìn về phía bóng dáng kia, thật sự là không thể quen thuộc hơn được nữa.
Hạ Vân Tỉnh cứ thản nhiên ngồi xuống, tỏ vẻ quan tâm nhìn chằm chằm cô: “Mấy ngày nay em đều trốn tôi.”
Anh nói, giữa hàng lông mày như phảng phất nụ cười: “Bây giờ còn trốn không?”