“Tiền bối, không được tùy tiện sờ lên đầu người khác.” Động tác xuống xe của Biên Lê chậm lại, cô thoáng nghĩ, giọng điệu nghiêm lại: “Sẽ lùn đi.”

“Hạ Vân Tỉnh thản nhiên đặt hai tay lên vô lăng: “Sao tôi không biết còn có cái lý lẽ này nhỉ?”

Biên Lê nhỏ giọng bức xúc: “Bị sờ cũng đâu phải đầu của anh.”

“Em mà muốn sờ lại, tôi không ngại đâu.”Hạ Vân Tỉnh nhanh gọn cởi dây an toàn trên người, điệu bộ như muốn xuống xe.

Biên Lê bước một chân ra ngoài, nghe thấy động tĩnh, khó hiểu hỏi: “Sao thế, anh còn muốn tự đưa tôi đến phòng thi nữa ư?”

Hạ Vân Tỉnh lạnh nhạt liếc nhìn cô: “Tiện đường.”

Biên Lê ra khỏi xe, sau khi đóng cửa lại, gương mặt của Hạ Vân Tỉnh từ bên phía đối diện cũng dần dần hiện ra.

“Tầng dạy học đều là phòng thi, vậy mà anh còn tiện đường à?” Biên Lê cười nhìn anh.

Hạ Vân Tỉnh không có chút mất tự nhiên nào, chậm rãi nói: “Vậy thì không tiện đường.”

Biên Lê: “…”

Anh đứng thẳng dậy, trên tay cầm chìa khóa, rồi cất bước đi về phía thang máy. Đi được vài bước, thấy phía sau không có động tĩnh gì, thân hình cao to của anh khựng lại, hơi nghiêng người, quay đầu nhìn cô: “Sao không đi theo?”

Biên Lê chạy chậm đến: “Không phải chứ, phục vụ chu đáo như vậy à, thật sự muốn tiễn tôi xa đến thế ư?”

Lòng cô thầm nghĩ, không biết bố Biên cho anh được bao nhiêu thứ tốt đẹp nữa.

Lúc thang máy lên đến tầng ba, Hạ Vân Tỉnh đeo khẩu trang lên, nhắc cô: “Đến tầng của em rồi, tôi đợi em thi xong, rồi cũng nhau đi.”

Người thầy trước đây của anh tìm anh có việc, nên anh đến đây một chuyến. Dù sao thì, anh cũng xong việc sớm hơn cô.

Biên Lê nghe thế thì quay đầu lại nhìn anh.

Do anh đeo khẩu trang che đi nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sâu thẳm, như biển sâu cuộn mình trong vòng xoáy, đuôi mắt hẹp dài hơi xếch lên, hàng chân mày như được khắc lên nét kiêu ngạo.

Cô thu ánh mắt lại, trong mắt như chứa đựng nửa tâm tình, khẽ gật đầu. Hai người sống ở đối diện nhau, Tiểu Điện Lư của cô còn để ở cốp xe của anh, không nên chọc vào là không nên chọc vào.

Cuộc thi diễn ra rất suôn sẻ, không thể phủ nhận rằng năm đó Hạ Vân Tỉnh có thể oai phong đỗ học viện điện ảnh Minh Điện không phải là không có lý. Tất cả câu hỏi mà anh ra đều thể hiện lý lẽ nhanh, chuẩn, chắc. Sau khi kết thúc, bên ngoài phòng thi đều là một khoảng gào khóc thảm thiết.

Chỉ có Biên Lê được ai đó đặc biệt phụ đạo cho mới thấy dễ như thế. Hàng mày cong cong, tâm trạng vô cùng tốt.

Thế này thì không chỉ nở mặt nở mày trước fan một phen, mà không chừng còn có thể nhận được học bổng dành cho nghệ sĩ của Nhất Thiên.

Cô ra khỏi phòng thi chưa bao lâu, điện thoại cũng mới khởi động lại, thông báo đã ùn ùn kéo đến. Không đợi cô nhìn kỹ mấy cái chấm đỏ kia rốt cuộc là do ai gửi, thì điện thoại chợt vang lên tiếng ting ting.

Tay chân cô bỗng rối hết cả lên, cô mở màn hình điện thoại ra—

“Này?”

“Chắc là thi xong rồi hả, bây giờ em đi từ cổng lớn ra, anh tới đón em.”

Giọng nói của đối phương đơn giản, ngữ điệu vội vàng, có chút thúc giục.

“Đại Hùng, sao lại là anh, xảy ra chuyện gì ư?”

“Công ty nói sẽ thực hiện một số cảnh quay cho MV của các em, chỉ đợi mỗi mình em nữa, anh sợ không kịp nên tự mình đến đón em đây.” Giọng của Đại Hùng có chút gấp gáp, nhưng kỳ thi của Biên Lê thì không thúc được, nên anh ấy đành phải tới để theo sát.

“Á Á Á” Biên Lê không khỏi nghĩ đến Hạ Vân Tỉnh, phản ứng chậm mất một nhịp.

“Còn chần chừ cái gì nữa? Tranh thủ thời gian tới đây đi. Xe bảo mẫu đang đậu dưới gốc cây ngô đồng thứ hai cạnh cổng lớn của trường, đừng nhìn nhầm.”

“À, vâng, em sẽ tới ngay.”

Lúc ngồi trên xe Đại Hùng, Biên Lê gửi cho Hạ Vân Tỉnh một tin nhắn, bảo anh đừng đợi cô. Sau khi giải thích qua lý do, để lấy lòng, cô còn gửi một cái meme màu đen của bản thân rất phổ biến trong vòng fan, là một tấm ảnh cô xoạc chân ở trong một chương trình gameshow, kèm thêm hàng chữ: [Cuộc sống chẳng dễ dàng, chỉ có thể bán nghệ(*)]

(*)Nghệ trong nghệ thuật

Biên Lê bận rộn với cảnh quay bổ sung, đoàn đội quay về cũng lên lịch trình. Ngay khi album mới được phát hành, nó liền nhanh chóng leo lên dẫn đầu các bảng xếp hạng âm nhạc lớn.

Các tiền bối của Nhất Thiên cũng lần lượt đến ủng hộ, không chỉ có tài khoản official tuyên truyền, mà các fan của Gemini cũng vô cùng cố gắng, trong một năm qua tất cả sự cố gắng của fan và nhân khí mà nhóm thu hút được, đều thể hiện ở lần cống hiến số lượng này.

Sự thật chứng minh rằng thay đổi phong cách bài hát mới là một sự chuyển mình rất thành công. Vừa giữ được phong cách ngọt ngào, tươi mát, thiếu nữ trước đây lại thêm chút nữ tính duyên dáng, mà ca khúc lại là sự kết hợp khéo léo giữa hai phong cách này lại, nên đã gây được tiếng vang trên thị trường.

Ngoài việc tất cả các nền tảng chính và các trang web video cùng nhau tuyên truyền quảng bá thì không còn gì khác, mà doanh số bán album mới trên các đài truyền hình với lượng bán thực đã vượt hơn một triệu bản.

Trong thời đại cạnh tranh bảng xếp hạng ngày càng kịch liệt như hiện nay, Gemini đã chiếm giữ một loạt các bảng xếp hạng nhóm nhạc nam thần tượng, thành công nằm trọn vị trí trên bảng xếp hạng thời gian thực và cũng luôn nắm vị trí dẫn đầu nhóm nhạc nữ trong nước.

Nhân khí của nhóm lại tăng thêm một bậc, mà đồng thời cũng phải chào đón những thông báo bận rộn đỉnh điểm suốt ngày. Chỉ trong vòng có một tháng, ba cô bận đến mức đảo lộn ngày đêm. Hát nhảy với đủ loại phỏng vấn của các đài, đều không còn gì để nói cả.

Biên Lê mỗi ngày đều chỉ ngủ có vài tiếng, có lười biếng thì cũng không có thời gian để lười.

Đại Hùng nhìn bộ dạng mệt mỏi của ba cô gái trẻ, ngày nào cũng rã rời gục ở trong phòng hóa trang, nói không đau lòng thì là giả. Cái ngành khốc liệt này, tuy có lạnh tình đấy, nhưng đó là quy củ rồi. Bạn không cố gắng, không phát huy được thực lực của một thần tượng, thì bạn chỉ có thể chuẩn bị bị chế giễu mà thôi.

Nổi tiếng là niềm mơ ước thiết tha của các nghệ sĩ trong giới, nhưng nổi tiếng rồi giữ được nhân khí về sau, không phải là chuyện một sớm một chiều là được. Sớm có sự chuẩn bị, đấy mới là sự tự tin xây dựng được ngay, mới có thể bao quanh bạn suốt chặng đường ở phía trước.

Đại Hùng dịu giọng gọi các cô dậy: “Giữ vững tinh thần nào, hôn nay không cần phải biểu diễn, nhưng có nhiều ông lớn ở đây, mấy đứa phải biểu hiện cho tốt một chút.”

Hôm nay các cô tham gia một chương trình hát bài hát mới của đài Thượng Tinh Vệ Thị, chương trình này khác với nền tảng bài hát đã có ở trong giới. Trước đây, chủ yếu là được phát trực tiếp trên các trang web video, dựa vào thành tích đã đạt được, fan hâm mộ sẽ tiến hành xếp hạng online và bỏ phiếu hộp offline, rồi sau đó ở ngay tại hiện trường tính ra tổng sổ điểm dựa trên tỷ lệ bỏ phiếu.

Mặc dù fan hâm mộ sẽ chú ý đến loại chương trình online này, nhưng lượng khán giả lại không rộng. Thượng Tinh Vệ thị sau khi sửa đổi, không chỉ tuyên truyền ở khung giờ vàng, mà còn ở trên phương tiện online song song cùng một lúc, như thế thì có thể thu hút thêm nhiều người.

Chương trình vì để tạo ra xu thế, nên đã mời không ít thần tượng trong giới để thêm sức nóng. Sắp xếp cả chỗ ngồi dành riêng cho nghệ sĩ và chỗ ngồi dành cho fan hâm mộ khi vào trường quay.

Vì là số đầu tiên, ekip chương trình muốn tạo sự mới mẻ, nên đã nhường sân khấu cho những người mới. Quyền đánh giá được trao cho các nghệ sĩ và các khán giả hâm mộ.

Biên Lê mềm oặt người nằm nghiêng trên ghế sofa trong phòng nghỉ, nghe thấy lời của Đại Hùng nói, cô lập tức khởi động lại tinh thần: “Em biết rồi, không phải chỉ là xem vũ đạo của người mới ư, em có thể!”

Đại Hùng cười vì bây giờ cô vẫn còn năng lượng như vây: “Hậu viện hội của mấy đứa gửi khá nhiều quà tiếp ứng đến, lần này không ty không ngăn cản nữa, đều giúp các em nhận rồi, lát nữa nhớ chụp ảnh lại rồi đăng lên trang chủ.”

Nguyễn Tương Nghi ngồi bên cạnh Biên Lê, không ngẩng đầu lên, đáp rất nhanh: “Em biết rồi.”

Biên Lê rảnh rỗi lại liếc mắt nhìn weibo, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hỏi Đại Hùng: “Em thấy hội hậu viện gửi cho rất nhiều thứ đáng yêu, có thể ăn không?”

“Tất nhiên là có thể, hôm nay cho em phá một chút.”

Ứng Tuyết Lại ho một tiếng: “Không phải em đã sớm ăn hết rồi à?”

Biên Lê bật cười: “Hì hì, dù sao thì bây giờ Đại Hùng cũng đồng ý rồi mà.”

Đại Hùng nghe thế, giọng điệu có chút bất lực: “Đồng ý? Em còn cần anh đồng ý à, nhiều lần như thế anh cũng chẳng buồn quản em nữa, đến lúc ấy chọc vào sếp, thì em cứ đợi mà xem.”

Biên Lê càng cười vui hơn: “Thật là ngại quá, Thẩm tổng vừa phát thưởng cho tụi em, những sinh viên có thành tích tốt đó, công ty trực tiếp chuyển khoản, quá là đắc ý luôn.”

Làm mấy động tác chọc cười rồi đùa một lúc, tinh thần Biên Lê cũng tỉnh táo lên.

Gần bắt đầu ghi hình chương trình, cô rảnh rỗi không có việc gì làm, nên lôi kéo Nguyễn Tương Nghi đi chụp ảnh. Ứng Tuyết Lai không thích đi qua đi lại, nên xua xua tay với bọn họ, sống chết không muốn đi ra ngoài. Biên Lê nghĩ, cũng không muốn ép cô nàng.

Hội hậu viện gửi tặng cho bọn họ một lãng hoa xinh xinh đặt ở ngã rẽ hành lang, dù sao cũng là tâm ý của fan, Biên Lê muốn tự mình chụp ảnh chứng nhận lại.

Ở đây vốn dĩ rất náo nhiệt, chắc có lẽ là vì chương trình sắp bắt đầu, nên người ra vào cũng ít hơn rất nhiều.

Biên Lê chớp lấy cơ hội này, cô ôm lẵng hoa lên rồi chụp vài bức ảnh. Chụp xong, cô còn nghiêng người đến trước màn hình điện thoại của Nguyễn Tương Nghi, xem hiệu quả chụp ảnh.

Cứ như thế lặp đi lặp lại, thì bỗng có tiếng ồn ào ở cuối hành lang vang lên. Một đám nam sinh từ góc rẽ đi tới, lúc tới gần hơn, liền có mấy người trong số họ không muốn đi tiếp nữa.

Biên Lê dừng động tác lại, ánh mắt không hiểu nhìn sang, vừa vặn đối diện trước mặt với người con trai kia. Tướng mạo vô cùng đẹp, đôi mắt nai tơ ươn ướt, thoạt nhìn trông như trẻ con lại trong veo. Cứ thế nhìn chằm chằm cô, cười cực kỳ rạng rỡ.

“Biên Lê, uống soda không?” Anh chàng đưa tay đến, trong lòng bàn tay là một chai soda.

Bất ngờ bị gọi tên, nhưng Biên Lê vẫn lên tiếng chào: “Cảm ơn nha Du Thư, tôi không uống đâu.”

Du Thư là thành viên nhỏ tuổi nhất của một nhóm nhạc nam từ công ty khác, trước đây hai người từng cùng tham gia một chương trình gameshow, không quá thân thiết nhưng cũng coi như là có quen biết.

Bị từ chối như thế, nhưng Du Thư cũng không bận tâm, cậu cố nhét lon soda vào tay cô, dặn: “Cầm lấy, lúc nào muốn uống thì uống.”

Nói xong, đám người xung quanh lên tiếng trêu đùa, cậu lại cười cười với cô, rồi bước đi xa.

Biên Lê nhìn lon nước ngọt trong tay mình, có hơi sững sờ, còn Nguyễn Tương Nghi ở bên cạnh cúi đầu cười gian.

“Ô…mùa xuân của Biên Lê tới rồi.”

“Cái gì cái gì chứ!” Biên Lê làm bộ muốn đánh cô ấy, tay còn chưa chạm vào Nguyễn Tương Nghi, thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.

“Cho qua.”

Biên Lê vô thức lùi về sau hai bước, ngước mắt lên, thì nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc, đôi mắt sâu như hồ nước lạnh. Lúc này đây, bên trong như chứa tâm tình cực kỳ lạnh nhạt, đầu lông mày khẽ cau lại, tâm trạng khó đoán.

“Tiền…”Biên Lê vừa mới kêu một tiếng, liền thấy người ấy đi vụt qua, dưới chân như có gió mà lướt đi, không hề dừng lại.

Trông bóng dáng cao cao của Hạ Vân Tỉnh đi xa, chữ “bối” trong miệng Biên Lê cứ thế mà chìm nghỉm.

Đây mới đúng là cái quỷ gì này.

Bị một phen ngắt lời như vậy, Biên Lê với Nguyễn Tương Nghi đứng chôn tại chỗ, nhìn nhau. Biên Lê nhún nhún vai, tỏ ý mình vô tội.

Không biết qua bao lâu, Đại Hùng ở hành lang phía bên kia gọi hai cô: “Đứng ở đằng ấy làm gì thế, vừa rồi không tìm thấy người đâu, mau qua đây, chương trình sắp bắt đầu rồi.”

Nguyễn Tương Nghi và cô lúc này mới định thần lại, vội nhanh chân chạy tới.

“Tuyết Lai đã sớm vào bàn rồi, mấy đứa vào chỗ đã quy định là có thể thấy nó, em nói xem, đến lúc quan trọng lại chạy không thấy đâu cả, các nhóm khác đã ngồi vào chỗ hết rồi!”

“Biết rồi, biết rồi mà, ngài có thể đừng nói lớn tiếng thế được không? Tai em sắp nổ tung luôn rồi.”

Biên Lê kêu ca không phải là không có lý do, càng gần chỗ thu hình, âm thanh lại càng lớn, sân khấu thì đẹp, giọng của Đại Hùng cũng quá đủ rồi, như kiểu chỉ sợ người khác không nghe được vậy.

“Mau vào đi, lúc thu hình để ý chút, cố lên!” Đại Hùng vén rèm rạp ghi hình lên, cuối cùng là dặn dò các cô.

Biên Lê ngoan ngoãn gật đầu, kéo Nguyễn Tương Nghi khom người lại như mèo bước vào trong.

Trong rạp lớn, tổ đạo diễn đang chuẩn bị điều chỉnh lại các thiết bị cuối cùng. Ánh sáng sân khấu vặn thấp xuống, hình ảnh khá mờ, hàng ghế ngồi dưới sân khấu chìm vào trong bóng tối, xung quanh là những tiếng hô hưng khấn cố đè nén của fan hâm mộ.

Biên Lê không biết vị trí chính xác của Ứng Tuyết Lai, nên cô với Nguyễn Tương Nghi khom người xuống, chậm chậm di chuyển trước hàng ghế nghệ sĩ đầu tiên. Đi được đến nửa đường, bỗng có một cái chân từ từ duỗi thẳng ra, chặn đường đi của cô. Biên Lê sững người, nghiêng mặt nhìn lên trên.

Khuôn mặt Hạ Vân Tỉnh lờ mờ, ánh sáng từ trên khe hẹp đỉnh đầu chiếu xuống, nửa sáng nửa tối. Anh cứ thế ngồi ở đó, một chân hơi cong, chặn cô lại.

Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói hờ hững, như chẳng mảy may để ý tới: “Một tháng không gặp, không nhớ tôi à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play