Sau khi xác nhận quan hệ, Nguyễn Tương Nghi mới chậm chạp nghĩ muốn trốn Hà Hú Dĩ.
Tâm nguyện lâu năm được thực hiện, giờ phút này, cô chỉ muốn giả chết.
Kĩ thuật hôn của Hà Hú Dĩ, sao có thể! Sao có thể! Tệ! Như!! Vậy?!!!
Hôm đó quay về, miệng cô sưng lên, chẳng khác gì nguyên lý cơ bản của chứng hói đầu*.
*Nguyên lý cơ bản của chứng hói đầu: có liên quan tới nội tiết tố nam, càng nhiều hormone nam thì càng bị hói.
Vô tình bị Biên Lê gặp được, người ta còn tưởng cô ăn cái gì quá cay nóng, cứ khăng khăng nói cô giấu đồ ăn ngon để ăn mảnh.
Nguyễn Tương Nghi dở khóc dở cười, tùy tiện tìm cái cớ để qua loa lấy lệ cho qua chuyện.
Sau đó, hai con ma mới trong phương diện này lén lút tìm tòi vài lần, cuối cùng đã tìm ra chút phương pháp.
Cuối năm, Gemini bận bịu đi diễn, sau khi kết thúc biểu diễn, ban tổ chức mở tiệc chiêu đãi một số nghệ sĩ, đặt rất nhiều phòng riêng ở khách sạn gần đó, cùng nhau đón tiếp đi liên hoan trước.
Bởi vì ban tổ chức lần này rất có địa vị, Gemini lại ở trong danh sách mời nên không dễ từ chối, vì thế phải đi cùng.
Hôm nay, ACE cũng ở đây, nhưng phòng riêng của hai nhóm không giống nhau, bên kia, bọn họ có rất nhiều người tranh thủ cơ hội bàn chuyện hợp tác, vì thế, hai nhóm tách nhau ra.
Khi Nguyễn Tương Nghi và các thành viên trong nhóm bị Đại Hùng ấn ngồi xuống, cô ngước mắt lên, lập tức nhìn thấy một bóng người vô cùng quen thuộc ở ghế chủ tọa của tiệc rượu, cặp mắt đào hoa sắng quắc.
Là Trình Liệt.
Đối phương đã phát hiện ra ánh mắt của cô, khi ánh mắt của hai người giao nhau trong không trung, Trình Liệt gật gật đầu với cô.
Thật ra thì từ khi cô được công ty giải trí Nhất Thiên chọn trúng, khi Nguyễn Tương Nghi lấy được khoản tiền lương đầu tiên, cô đã thực hiện lời hứa, mời Trình Liệt đi ăn một bữa lẩu.
Từ đó về sau, cô quá bẩn rộn, cũng không còn gặp mặt cậu ta nữa.
Sau đó lại là thời kì huấn luyện với thực tập sinh, sau đó là Gemini ra mắt công chúng, cô chưa từng cố ý quan tâm đến Trình Liệt, chỉ thường xuyên nhìn thấy một ít trạng thái của cậu ta ở bạn bè trong giới. Sau khi cậu ta thuận lời tốt nghiệp đại học, hình như là lập tức về nhà thừa kế sự nghiệp của gia đình.
Trong vòng bạn bè của cậu ta, chủ yếu là cảnh ăn nhậu chơi bời, sau đó dần dần ít đi. Mấy năm trước, ban đầu, Trình Liệt còn hẹn cô mấy lần ở trên WeChat, nhưng không hẹn được người, liên lạc thưa thớt, qua lại cũng phai nhạt theo.
Hôm nay, sau khi Nguyễn Tương Nghi nhìn thấy cậu ta, cô chỉ hơi kinh ngạc trong nháy mắt. Nhìn thấy những người khác cúi đầu khom lưng với cậu ta thì cô cũng hiểu được địa vị hiện tại của cậu ta.
Kiểu này, trông có vẻ sống cũng không tệ lắm.
Trong lúc ăn cơm, Nguyễn Tương Nghi muốn vào nhà vệ sinh một chuyến.
Biên Lê ở bên cạnh vẫn đang vùi đầu ăn cơm, không hề ngừng nghỉ, sau khi cô giao bé Phì Phì cho Ứng Tuyết Lai, lại nói một tiếng với Đại hùng thì đẩy cửa phòng riêng, đi ra ngoài.
Phòng riêng khá tối, xem di động không thoải mái, bây giờ ra ngoài, cô mới nhìn thấy tin nhắn mà Hà Hú Dĩ gửi cho mình.
Hà Hú Dĩ: [Tối nay đừng uống rượu, buổi tối xong việc thì về cùng nhau nhé?]
Nguyễn Tương Nghi: [Được.]
Nguyễn Tương Nghi đồng ý rất sảng khoái.
Sau khi kết thúc đợt diễn thuơng mại, Gemini dốc hết toàn lực lao tới một số chương trình tất niên, mấy ngày tiếp theo không có lịch trình, đa số là ở trong phòng tập luyện. Đến lúc đó, công ty giải trí Nhất Thiên còn có cuộc họp thường niên của công ty, các cô có tư cách tham gia, cẩn thận nghĩ kĩ lại, cuối năm nay vẫn rất náo nhiệt.
Hà Hú Dĩ: [Ngoan ghê ha.]
Nguyễn Tương Nghi: [Em có thể không ngoan ngay lập tức cho anh xem:)]
Hà Hú Dĩ: [*Hôn.jpg*]
Hà Hú Dĩ: [Bây giờ em đang ở đâu vậy?]
Nguyễn Tương Nghi: [Đừng hỏi, hỏi chính là ở trong tim anh đó.]
Sau khi cô trả lời một câu sến sẩm quê mùa như vậy thì bỏ điện thoại vào trong túi, rồi đi vệ sinh.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Nguyễn Tương Nghi đụng mặt Trình Liệt ở phía đối diện.
Mấy năm không gặp, Trình Liệt trút bỏ sự ngây ngô, chân chính thay đổi vẻ bề ngoài, vai rộng eo thon, tóc đen hơi rũ xuống. Cậu ta chỉ đứng ở nơi đó, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng phát ra khí chất đàn ông.
Chỉ có điều, cách mặc quần áo lỏng lẻo tán loạn vẫn vạch trần bản chất thật của cậu ta.
Dáng vẻ lười biếng như vậy, khóe miệng nhếch lên đầy xấu xa, vẫn giống như cậu ta ngày xưa.
“Bị sự đẹp trai của tôi dọa đến ngây người à?” Trình Liệt vẫn luôn đợi ở đây suốt từ nãy đến giờ, thấy dáng vẻ chỉ nhìn mà không nói lời nào của cô thì lên tiếng trước.
Nguyễn Tương Nghi cười rộ lên, chớp chớp mắt, lời nói ra cũng vô cùng thành thật: “Đẹp thì có đẹp, nhưng kinh ngạc đến ngây người thì lại không có.”
Giới giải trí có rất nhiều người đẹp, ba người trong ACE của Nhất Thiên lại là siêu đẹp. Nguyễn Tương Nghi ở trong giới giải trí lâu nên đã có chút miễn dịch với trai đẹp.
“Nhiều năm không gặp, Tiểu Nguyễn Nguyễn đã trở nên giỏi giang như vậy rồi.”
Nguyễn Tương Nghi gật gật đầu: “Như nhau như nhau, cậu cũng không kém.”
“Cậu đừng khách sáo với tôi như vậy, tôi lại thấy hơi hơi không quen.” Trình Liệt đột nhiên nói một câu như vậy.
Nguyễn Tương Nghi nghe xong lời này thì có chút tức giận: “Cậu muốn quen cái gì, quen với quả đấm của tôi à?”
Trình Liệt hơi nhếch khóe miệng lên, hạ thấp giọng, giọng điệu vô cùng xúc động: “Đây mới là Tiểu Nguyễn Nguyễn mà tôi quen.”
Hai người không tiện đứng ở hành lang, Nguyễn Tương Nghi và Trình Liệt đi vào rìa cuối hành lang, chỗ đó có một cánh cửa sổ sát đất, nhìn ra ngoài có thể quan sát được cảnh đêm của thành phố ở phía xa xa.
“Nói thật, cậu khiến tôi rất kinh ngạc đấy Trình Liệt, hiện tại, cậu không tệ đâu.” Nguyễn Tương Nghi đặt tay lên lan can, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trình Liệt thờ ơ đáp lại một tiếng, gần như là ngây ngốc nhìn cô.
Những năm gần đây cô lăn lộn trong giới giải trí, năm sau phát triển hơn năm trước. Mặc dù Trình Liệt không tiếp tục cố ý quan tâm tới Nguyễn Tương Nghi, nhưng vẫn nghe thấy không ít tin tức về cô.
Năm đó, cô sống nỗ lực như vậy, cố gắng hết sức, Trình Liệt đều nhìn vào trong mắt.
Sau đó, cậu ta không hề mịt mờ nữa, sau khi thuận lợi tốt nghiệp, cũng bắt đầu tập trung vào sự nghiệp của mình. Mấy năm qua, cậu ta nhanh chóng trưởng thành, cũng có chút khởi sắc, quản lý xí nghiệp của dòng họ cùng với bố mẹ một cách gọn gàng ngăn nắp.
Không biết nhớ tới điều gì, Trình Liệt khẽ bật cười: “Tiểu Nguyễn Nguyễn, nói thật, trước đây tôi vẫn luôn nói muốn sưởi ấm trái tim cậu, nhưng cuối cùng, vẫn không thể sưởi ấm được.”
Trình Liệt vì cô, không nói làm ra cống hiến lớn lao cỡ nào, nhưng chí ít cũng ở bên cô nhiều năm như vậy với thân phận bạn bè.
“Tính ra, tôi còn chưa chính thức tỏ tình với cậu bao giờ.” Trình Liệt thu lại nụ cười tươi, sự cà lơ cà phất trong giọng nói biến mất hoàn toàn, tràn đầy nghiêm túc. “Tiểu Nguyễn Nguyễn, trước đây, tôi thật sự rất thích cậu.”
Hiện tại, có lẽ cũng vẫn vậy.
Nhưng cậu ta giấu giếm những lời này, không thể nói ra miệng.
Nguyễn Tương Nghi xoay người lại, đối mặt với cậu ta, hơi hơi mỉm cười: “Cảm ơn cậu, Trình Liệt.”
Trình Liệt ngắm nhìn cô, trong đầu nhớ lại những năm gần đây, người biến mất rồi lại xuất hiện ở bên cạnh cô - Hà Hú Dĩ.
“Tạm biệt quá khứ đi, ôm một cái, sau này chúng ta chỉ là bạn bè đơn thuần mà thôi.” Trình Liệt không hề nghĩ nhiều, nói xong thì giang tay làm ra tư thế ôm với ôm.
Trong giọng nói của cậu ta ẩn chứa quá nhiều cảm xúc, Nguyễn Tương Nghi lẳng lặng nhìn cậu ta trong chốc lát, rồi đi lên đáp lại.
Trình Liệt không dùng sức, chỉ ôm cô hờ hờ, tay cũng không chạm vào cô, cực kì tử tế.
“Tiểu Nguyễn Nguyễn, tôi cảm thấy kiểu người như tôi, chắc là sẽ không mãi mãi thích cậu đâu, sau này, tôi sẽ gặp được cô gái mà tôi càng thích hơn.”
Trình Liệt bỗng dưng nói một câu như vậy ở bên tai cô, sau đó buông cô ra.
Nguyễn Tương Nghi ngước mắt lên nhìn cậu ta, cười rộ lên: “Vậy thì tôi chúc cậu và người con gái của cậu, trăm năm hạnh phúc.”
Trình Liệt đã gặp qua không ít thủ đoạn ở trên thương trường, đã sớm luyện được một tính tình cứng cỏi, nhưng giờ phút này, cậu ta cũng không kiềm chế được sự run rẩy trong giọng nói.
Nói, luôn luôn dễ hơn làm.
Cậu ta cố gắng hết sức để kiểm soát cảm xúc của mình, khẽ gật đầu: “Vậy tôi vào trước đây.”
Đúng lúc này, di động trong túi của Nguyễn Tương Nghi reo lên, cô vẫy vẫy tay với Trình Liệt: “Ừ… Lát nữa tôi sẽ vào sau.”
Nguyễn Tương Nghi nhìn bóng lưng cậu ta biến mất, vuốt mở màn hình điện thoại để kiểm tra, là tin nhắn của Hà Hú Dĩ.
Hà Hú Dĩ: [Bây giờ em đang ở đâu?]
Nguyễn Tương Nghi: [Nếu em nhớ không lầm.... Vừa nãy anh đã hỏi em câu này rồi…]
Hà Hú Dĩ: [Em ngẩng đầu lên đi.]
Nguyễn Tương Nghi: [?]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT