Sở Diệc Hạ cầm quả dưa trên tay, tâm trạng rất phức tạp.
Sao mình lại leo lên sân khấu chỉ vì thứ nghĩa khí chết tiệt đó chứ?!
Bây giờ muốn xuống cũng không được, ăn thì chắc chắn không thể vào được top!
Nói đùa sao, ba chàng cao to khỏe mạnh kia, cô và bạn cùng phòng cô là cái khỉ gì? Bụng không đáy à, sao mà ăn nổi?!
“Chuẩn bị!”
Nhưng Sở Diệc Hạ chưa kịp than thở thêm thì bên kia, người dẫn chương trình đã đẩy nhanh tiến độ trò chơi.
Sở Diệc Hạ giấu nỗi sợ hãi, giữ quả dưa trước miệng.
Cố gắng lên, miễn không về nhì thôi là được.
“Bắt đầu!”
Sau hiệu lệnh, năm người trên sân khấu bắt đầu cắn vào quả dưa.
Dù dưa ngon, nhưng bây giờ Sở Diệc Hạ đâu có nếm ra mùi vị gì!
Sao mình cắn một miếng lớn thế mà tổng thể hầu như không có gì thay đổi?
Sao dưa lại khó nhai thế?
Rõ ràng miệng mình ngậm kín mà nước dưa vẫn chảy ra ngoài thế này!
Cằm mình sắp trật khớp rồi!
Tại sao mình lại lên sân khấu...
Sở Diệc Hạ cắn một miếng dưa, trong đầu đã chạy qua hàng triệu dòng suy nghĩ.
Cô càng lúc càng no nhưng may mắn là đã ăn hơn nửa quả dưa.
“Ôi, chàng trai cửa tiệm Mộc Tông đã ăn được tám mươi phần trăm rồi đấy, rất có cơ may giành chiến thắng!”
Mộc Tông là tên con phố, chàng trai mà người dẫn chương trình nhắc tới chính là người đứng kế bên cô.
Nghe lời người dẫn chương trình nói, Sở Diệc Hạ không khỏi nghĩ.
Cô đã ăn gần bảy mươi phần trăm rồi, hay là cố gắng đuổi theo, biết đâu có thể bắt kịp?
Nghĩ vậy, Sở Diệc Hạ cố sức ăn thêm vài miếng lớn nữa.
||||| Truyện đề cử:
Siêu Cấp Phú Nhị Đại |||||
Điều cô không biết, là chàng trai Mộc Tông vốn đang quan sát tất cả mọi người, khi thấy bộ dạng đói khát như điên của cô, đã ngẩn ra.
Cô gái này nãy giờ nhã nhặn lắm kia mà?
Quả thật lúc cô tháo kính trước khi thi, anh đã nhận ra đây không phải nhân vật phụ rồi!
Đây không phải cô gái mà là người anh em rồi!
Nhưng chỉ trong chớp mắt, Sở Diệc Hạ đã ăn xong.
Cô nhanh chóng giơ tay lên, người dẫn chương trình rất nhạy bén, lập tức công bố: “Chúc mừng Sở Diệc Hạ đến từ cửa hàng Xuân Chương giành vị trí quán quân!”
Quản lý cửa hàng đứng không xa cũng vội chạy lại, đưa khăn giấy cho Sở Diệc Hạ.
Lúc nhận khăn giấy, cô nhìn thấy ánh mắt “cô thật đáng sợ” của quản lý.
Sở Diệc Hạ cố tình quay mặt đi.
Cô cứ có cảm giác quản lý nhìn mình như thể nhìn con quái vật ăn tươi nuốt sống!
Đang lau miệng, suy đoán xem ai có thể đoạt vị trí á quân thì giọng người dẫn chương trình lại vang lên.
“Chúc mừng Thành Lộc đến từ cửa hàng Xuân Chương đoạt vị trí á quân!”
Ánh mắt Sở Diệc Hạ dần đơ ra.
Cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn Thành Lộc.
......
Cái quái gì thế này?!
Hai cô gái áp đảo ba chàng trai, chiếm hai vị trí cao nhất cuộc thi ăn dưa!
Hai cô gái còn đến từ cùng một cửa hàng!
Điều này khiến người khác phải nhìn họ thế nào đây???
Máy nghiền hay máy xay???
Khiến các cửa hàng khác phải nhìn cửa hàng họ ra sao???
Đàn bà con gái có thể hóa thành đàn ông???
Sau đó, ba chàng trai dần dần ăn hết phần của mình, anh chàng vốn chiếm ưu thế ban đầu đau đớn bỏ lỡ vị trí nhất nhì, chỉ giành được hạng ba.
Sở Diệc Hạ và Thành Lộc ôm giải thưởng, mặt mày tái mét bước xuống sân khấu.
Trong phần còn lại của buổi họp, hai cô gái phải chạy vào toilet đến ba lượt, lý do chỉ duy nhất là vì ăn nhiều dưa hấu quá, dẫn đến dư nước.
Hơn nữa trên đường về tối hôm đó, điện thoại cô liên tục báo tin nhắn.
Cô nhận được clip thi ăn dưa hấu của mình!
Tới tận bảy clip!
Thậm chí góc quay mỗi clip còn khác nhau!
Tuyệt vời, cô đã thực sự nổi tiếng trong cả công ty rồi [nhún vai].