Tu La nhìn Long Ngạo lạnh nhạt nói.

“Tăng lên nhiều cũng không đỡ được một chiêu của vị kia!”

Long Ngạo nhìn vào chỗ sâu trong núi Cửu Long, không khỏi thở dài. “So với người đó không phải là đang tự chuốc thêm đau khổ sao?” Tiêu Dao Tử cười nói.

“Các ông nghĩ bà ấy rốt cuộc mạnh đến mức nào?”

Long Ngạo híp mắt, tò mò hỏi.

“Thực lực người đó sâu không lường được, các ông cũng đừng đoán mò!”

Cổ Tam Thông bên cạnh nói.

“Thực lực vô địch, dung nhan tuyệt thế, tôi thậm chí còn nghi ngờ bà ấy có phải thần nữ hạ phàm hay không!”

Tiêu Thiên Sách trầm giọng nói.

“Dù người đó có lợi hại đến mấy, cuối cùng cũng là thằng nhóc thúi Tiểu Phàm này được hời!"

Long Ngạo cảm khái. “Lão già kia, ông lại ngứa da đúng không?” Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Sắc mặt Long Ngạo lập tức thay đổi, ông ấy vội nói với phía sâu trong núi Cửu Long: “Tôi lỡ lời, lỡ lời, đừng để ý!”

“Còn dám nói bậy, xem tôi xử lý ông thế nào!” Giọng nói lạnh lùng lại truyền đến, khiến Ngũ sư phụ của Diệp Phàm sợ tới mức thân hình mập mạp cũng run rẩy, im như ve sầu mùa đông, mấy vị sư phụ khác cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại!

Mà trong miếu Vu Thần, khi sức mạnh thần bí trong cơ thể Diệp Phàm bộc phát, hắn lại đứng dậy.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Lúc này, Long Tỷ trong cơ thể Diệp Phạm cũng tỏa ra ánh sáng vàng, khiến uy áp hắn phải chịu đựng không ngừng giảm xuống.

Hắn dùng hết sức, dựa vào sức mạnh ý chí ngoan cường của mình, mượn sức mạnh thần bí và Long Tỷ từng bước di chuyển về phía Xích Dương Thảo.

Cuối cùng, Diệp Phàm xuyên qua mười hai bức tượng, đi tới trước mặt bức tượng đứng trước kia.

Tại đây, uy áp biến mất, Diệp Phàm trực tiếp ngã xuống đất, thở hổn hển.

Mặc dù khoảng thời gian vừa rồi chỉ mới sáu bảy tiếng trôi qua, nhưng Diệp Phàm lại cảm giác như sống một ngày bằng một năm, hệt như mình đã trải qua thời gian rất dài vậy!

Lúc này toàn thân Diệp Phàm suy yếu, không còn chút sức lực nào.

Sau khi nằm ở đó một tiếng, cuối cùng hắn cũng lấy lại được chút sức rồi đứng lên lần nữa, cẩn thận lấy Xích Dương Thảo.

Khi Diệp Phàm lấy Xích Dương Thảo xong, đang chuẩn bị rời đi thì phát hiện trước bức tượng có mười hai cái bình.

Trong mắt Diệp Phàm hiện lên sự tò mò, hắn mở một cái bình ra, một cỗ uy thế kinh khủng đột nhiên bộc phát từ trong đó, khiến Diệp Phàm run rẩy, suýt chút nữa đã quỳ xuống!

Diệp Phàm chấn động, hắn nhìn kỹ thì thấy trong bình chỉ có một giọt máu.

Một giọt máu lại có uy lực mạnh mẽ như vậy, thật sự đáng sợi

Lúc này, ánh mắt Diệp Phạm lấp lóe, trực giác nói cho hắn biết, giọt máu này có trợ giúp rất lớn đối với thực lực của hắn.

Suy nghĩ mấy giây, Diệp Phàm không cách nào khống chế được nội tâm xao động, hắn trực tiếp uống giọt máu này.

Oanh!!!

Khi giọt máu này tiến vào cơ thể, trong cơ thể Diệp Phàm trực tiếp nổ tung.

Sức mạnh khổng lồ từ giọt máu này bộc phát ra, tràn ngập toàn thân Diệp Phàm, khiến hắn cảm thấy vô cùng đau đớn, như thể cơ thể sắp nổ tung!

Sắc mặt Diệp Phàm trầm xuống, hắn xếp bằng trên mặt đất, thi triển công pháp, tận lực luyện hóa sức mạnh ẩn chứa trong giọt máu này!

Khi Diệp Phàm luyện hóa giọt máu này, một tiếng gầm truyền ra từ mười hai bức tượng.

Bên ngoài, khi hai vị bảo vệ miếu nghe được tiếng gầm, sắc mặt biến đổi, khiếp sợ nói: “Hắn vậy mà đã vượt qua khảo nghiệm của mười hai vị tổ vu, còn uống máu của tổ vu?”

“Chẳng lẽ hắn chính là vị truyền nhân trong lời tiên đoán kia?”

Sắc mặt của hai vị bảo vệ miếu không ngừng thay đổi, trong lòng liên tục chấn động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play