Sở Ngạo cúi đầu nói, trên trán của hắn ta là những hạt mồ hôi lớn, cơ thể của hắn †a không ngừng run rẩy, tất nhiên trong lòng hẳn ta rất sợ hãi.

“Không hổ là con trai của Diệp Thiên Long, bản lĩnh cũng khá đấy.”

Thanh niên nghiền ngẫm rồi mỉm cười.

“Công tử, bây giờ tiểu tử đó là một tên cô độc, nếu không có sự chống đỡ của Diệp tộc và Diệp Thiên Long thì cơ bản hắn không có tư cách để bước vào cửa lớn của Sở tộc nữa.”

Sở Ngạo bất bình nói.

“Nếu năm đó chúng ta có thể quét sạch thời đại và giãm đạp con trai cuồng long dưới chân, chắc hẳn đó là một chuyện rất tuyệt.”

Đôi mắt của thanh niên đó phát sáng, khóe miệng hắn ta hơi nhếch lên, hắn ta nhẹ nhàng nói.

“Nếu công tử ra tay thì tiểu tử kia chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ xuống đầu hàng.” Sở Ngạo nịnh nọt nói.

“Chờ xem đã, rất nhanh thôi tôi sẽ để cho Cửu Ca nhìn xem vị hôn phu của cô ấy bị tôi giãm đạp dưới chân như thế nào”

“Đến lúc đó, cô ấy sẽ biết trên đời này ai mới là người có tư cách trở thành vị hôn phu của cô ấy nhất.”

Thanh niên tràn đầy tự tin nói toạc ra, thái độ của hắn ta vô cùng ngạo mạn.

Lúc này trong điện Võ Hầu, Lữ Thanh Hầu đứng ở giữa gian phòng, phía trước mặt hắn ta có một tấm rèm che, sau tấm rèm có một bóng người.

“Mời điện chủ giáng tội, thuộc hạ đã làm mất mặt điện Võ Hầu.” Lúc này Lữ Thanh Hầu đang quỳ trước rèm xin nhận tội. “Khoảng hai mươi tuổi mà có thể đánh bại ngươi rồi?”

“Vậy mà thế gian này lại sinh ra một thiên tài như vậy sao?” “Thú vị, rất thú vị!”

Bóng người phía sau bức rèm phát ra âm thanh rét lạnh, ông ta chính là điện chủ của điện Võ Hầu.

“Đi báo tin cho bát tướng bắt tên đó về cho ta, nhớ cho kỹ phải bắt sống.” Điện chủ điện Võ Hầu lạnh lùng nói.

“Dạ!"

Lữ Thanh Hầu gật đầu sau đó đứng dậy rời di.

Xoạt!

Sau khi Lữ Thanh Hầu đi thì lại có một bóng người xuất hiện ở bên ngoài, toàn thân hắn ta được bao bọc trong bộ quần áo màu đen.

“Đã tra được tung tích của Bát Trận Đồ chưa?” Điện chủ điện Võ Hầu mở miệng nói.

“Đã tra được, Diệp Thiên Long cất giữ nó trong kho bí mật của Thương hội Thiên Long”

Người mặc đồ đen trả lời.

“Thương hội Thiên Long?”

“Đi tiêu diệt bọn họ rồi lấy Bát Trận Đồ về đây.”

Điện chủ điện Võ Hầu ra lệnh.

“bạt”

Người mặc đồ đen gật đầu.

Mà ở đâu đó ở khu Tây Nam có một người Lang Quốc tóc nâu đứng đó. “Trưởng quan, một vạn chiến sĩ Lang Quân đã tiến vào vị trí được chỉ định.” Lúc này có một người đàn ông đứng trước mặt người Lang Quốc tóc nâu đó.

“Tốt, ngày mai bắt đầu hành động, nhớ kỹ không thể thu hút sự chú ý của Long Quốc”

“Đúng rồi, tiểu tử đó vẫn chưa chết à?”

Người đàn ông tóc nâu lên tiếng.

“Lần trước tập kích thất bại, xung quanh đối phương có rất nhiều cao thủ.” Người đàn ông kia cúi đầu nói.

“Lập tức liên hệ với Lang tộc để bọn họ cử người đi giải quyết tiểu tử đó, chỉ khi hắn chết thì Chu Khiếu mới phối hợp với chúng ta hoàn toàn nắm giữ vùng Tây Nam.”

Người đàn ông tóc nâu lạnh lùng hét lên.

“RõI”

Người đàn ông kia gật đầu.

Ngày hôm sau.

“Cô muốn đi à?”

Diệp Phàm kinh ngạc nhìn Huyết Cơ rồi nói. Huyết Cơ vừa mới mở miệng nói cô ta muốn đi. “Ừm, bên phía Huyết tộc xảy ra chút hỗn loạn, tôi phải quay về đó ngay” Huyết Cơ trầm giọng nói.

“Vậy thì cẩn thận chút.”

Diệp Phàm nói.

“Đây là anh đang quan tâm tôi à?”

Huyết Cơ nhìn Diệp Phàm với ánh mắt sáng ngời.

“Dù sao thì chúng ta cũng sống cùng nhau lâu như vậy rồi, quan tâm là chuyện bình thường thôi.”

Diệp Phàm cong môi nói.

“Tôi không muốn chết thì ai cũng không giết được tôi.”

“Nhưng ngược lại là anh có quá nhiều kẻ thù, anh nên cẩn thận” Huyết Cơ nói xong rồi vội vã rời đi.

Sau đó Diệp Phàm theo chân người nữ hầu đến Đoan Mộc Phiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play