Tập đoàn Đường thị.

Lúc này một đoàn người mặc vest tụ tập trước cổng lớn của tập đoàn Đường thị.

Bọn họ vây quanh cửa, làm cho người qua đường vây xem.

Rất nhanh, Diệp Phàm và Đường Sở Sở cũng đến. Đường Sở Sở nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt thay đổi, đi vào trong công ty, lại bị đám người mặc vest

kia ngăn lại.

“Tôi là chủ tịch tập đoàn Đường thị, mấy người là ai?

Đường Sở Sở lạnh nhạt nói.

“Cho bọn họ vào!”

Một người mặc vest đứng trong công ty nói. Diệp Phàm và Đường Sở Sở đi vào trong công ty.

Lúc này trong công ty, một đám mặc vest đứng trong đó.

“Chủ tịch, cuối cùng cô cũng đến rồi!”

Tôn Tiếu Tiếu đi đến bên cạnh Đường Sở Sở, sắc mặt khó coi. “Có chuyện gì vậy? Bọn họ là ai?”

Đường Sở Sở hỏi.

“Chúng tôi là sở tuần tra, tôi là người phụ trách tuần †ra phân bộ Thiên Hải, Giang Đào!”

Một người đàn ông bụng to mặc vest đi đến, nhìn Đường Sở Sở nói. “Sở tuần trai”

Sắc mặt Đường Sở Sở thay đổi.

Sở tuần tra là một cơ cấu quyền lực rất lớn ở Long Quốc, chuyên phụ trách tra xét các hành vi trái pháp luật của các thương nghiệp, chỉ cần công ty nào có hành vi trái pháp luật đều thuộc quyền quản lý của bọn họ.

Một khi sở tuần tra ra tay, cho dù là tập đoàn đã đưa ra thị trường đều có thể bị niêm phong.

“Thì ra là ngài Giang, không biết hôm nay ngài dẫn người đến vì chuyện gì?”

“Tập đoàn Đường thị của chúng tôi luôn tuân thủ pháp luật, chắc sẽ không có chỗ nào trái pháp luật đúng không?”

Đường Sở Sở nhìn Giang Đào, cung kính nói.

“Chúng tôi điều tra được tập đoàn Đường thị bị nghi ngờ có liên quan đến việc bán ra các sản phẩm vi phạm quy định nên hôm nay cố ý đến niêm phong công ty của các người, chúng tôi sẽ điều tra toàn diện!”

Giang Đào nhìn Đường Sở Sở, lạnh lùng nói.

“Cái gì? Sao có thể?”

“Sản phẩm mà tập đoàn Đường thị chúng tôi bán ra đều hợp pháp, sao có thể vi phạm quy định? Ngài Giang, có phải ngài đã lầm hay không?”

Đường Sở Sở nói.

“Lầm hay không lầm, chờ đi vào sẽ biết!”

“Từ giờ trở đi, tập đoàn Đường thị chính thức bị niêm phong, tất cả hoạt động và sản xuất của các người đều bị đình chỉ, cô cũng phải đi theo chúng tôi để điều tral”

Giang Đào lạnh nhạt nói.

Sắc mặt các công nhân của tập đoàn Đường thị cực kỳ khó coi.

“Ông nói niêm phong là niêm phong? Ai cho mấy người dũng khí đó?”

Diệp Phàm nhìn Giang Đào, lạnh nhạt nói.

“Tôi là người phụ trách tuần tra Thiên Hải, tôi nói niêm phong là niêm phong, sao hả? Cậu có ý kiến?”

Giang Đào liếc nhìn Diệp Phàm, kiêu ngạo nói. BốplI!

Đột nhiên, Diệp Phàm giơ tay tát người này bay ra ngoài.

“Tôi muốn xem hôm nay ai dám niêm phong Đường thị?”

Diệp Phàm quát. PhụtI!!

Giang Đào bị tát ngã nhào xuống mặt đất, trong miệng phun máu.

“Ngài Giang!”

Mấy người khác của sở tuần tra vội vàng đi lên đỡ Giang Đào dậy.

“Thằng chó, mày dám đánh tao!” Giang Đào tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Ông ta là người phụ trách của sở tuần tra Thiên Hải, quan hàm bát phẩm.

Cho dù đám chủ tịch của mấy công ty lớn nhìn thấy ông ta cũng phải cung kính, bây giờ một tên nhãi mới mọc lông cũng dám đánh ông ta.

“Bắt lại!” Giang Đào tức giận chỉ vào Diệp Phàm, quát.

Ngay lập tức đám người của sở tuần tra lao đến chỗ Diệp Phàm, lại bị anh đánh ngã xuống đất.

“Mày... Mày cũng dám ra tay với quan viên triều đình, mày chết chắc rồi!”

Giang Đào nhìn thấy thuộc hạ của mình bị đánh ngã, sắc mặt cực kỳ khó coi, chỉ vào Diệp Phàm quát to.

Đúng lúc này, một nhóm người cầm theo vũ khí, cả người tan ra hơi thở lạnh băng, đây là thành viên sở tuần tra, trong số người đến còn có Vương ngự y và đệ tử Hứa Thanh Lai.

“Ngài Lưu, ngài đến đúng lúc lắm, người này to gan ra tay với tôi, còn đánh thương rất nhiều thành viên của sở tuần tra, xin hãy bắt lại!”

Giang Đào nhìn người đàn ông trung niên cầm đầu một đống người của sở tuần tra, vội vàng kêu lên.

Người đàn ông này là Lưu Thành, người phụ trách sở tuần tra ở Thiên Hải.

“Dám ra tay với quan viên triêu đình, nhãi ranh, rất to gan!"

Lưu Thành nhìn Diệp Phàm, uy nghiêm quát.

“Ngài Lưu, tên này chính là người từng đánh tôi!” Vương ngự y liếc nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.

“Thì ra mày là người đã đánh Vương ngự y, la gan rất lớn, cũng dám đánh ngự y triều đình!”

“Bắt lại, dám phản kháng, tử hình tại chỗ!” Lưu Thành ra lệnh.

Ngay lập tức đám thành viên sở tuần tra xông lên, ra tay với Diệp Phàm.

“CútIII"

Diệp Phàm khinh bỉ nói, một dòng khí vô hình lan tràn, trực tiếp đánh bay đám thành viên sở tuần tra, một đám nện mạnh xuống đất phun máu, bao gồm cả Lưu Thành cũng bị đánh bay ra ngoài va mạnh lên vách tường, hộc máu.

“Xem ra tất cả mọi chuyện hôm nay đều do ông làm!”

Diệp Phàm nhìn về phía Vương ngự y, sắc mặt lạnh băng đi đến chỗ đối phương.

“Mày... Mày muốn làm gì?” “Tao nói cho mày biết, đừng làm bậy!”

Vương ngự y nhìn Diệp Phàm, sợ hãi nói.

“Nhãi ranh, chủ nhân sở tuần tra phân bộ quận Giang Nam sắp đến, nếu mày dám làm bậy, hôm nay mày chắc chắn phải chết!”

Khóe miệng Lưu Thành chảy máu, bò dậy từ trên mặt đất, nhìn Diệp Phàm quát.

“Đúng vậy, mày dám ra tay với tao, chắc chắn sẽ chết!”

Vương ngự y chỉ vào Diệp Phàm, kêu lên.

Diệp Phàm bóp chặt cổ của Vương ngự y, nhấc lên, tứ chi của đối phương không ngừng giấy giụa.

“Lúc trước đã tha cho ông một mạng nhưng không biết quý trọng, vậy ông cũng không cần sống nữa!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Dừng tay!”

Một âm thanh lạnh băng vang lên.

Lý Kiến, người phụ trách sở tuần tra phân bộ quận Giang Nam đi đến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, khi ông ta nhìn thấy Diệp Phàm đang bóp cổ Vương ngự y, sắc mặt biến đổi.

“Ngài Lý, nhanh bắt tên này lại, hắn ta điên rồi!”

Lưu Thành nhìn về phía Lý Kiến, kêu to.

“Ngài Lý, hãy cứu sư phụ tôi!”

Hứa Thanh Lai cũng nhìn về phía Lý Kiến, cầu xin.

“Diệp Phàm, thả Vương ngự y ra!”

Lý Kiến quát to.

“Ông bảo tôi thả thì tôi sẽ thả?”

Diệp Phàm khinh thường nói.

“Cậu biết người trong tay cậu chính là ngự y của triều đình Long Quốc, nếu cậu dám giết ngự y, chính là tội chết, cho dù cậu quen biết người của điện Long Vương và Bách Hoa Lâu cũng chắc chắn sẽ phải chết!”

Lý Kiến lạnh lùng nói.

“Anh Tiểu Phàm, thôi bỏ đỉi:

“Nơi này nhiều người như vậy, giết người sẽ ảnh hưởng xấu đến Đường thị!”

Đường Sở Sở nói với Diệp Phàm. ÄmlI!

Ngay sau đó, Diệp Phàm vung tay lên, ném văng Vương ngự y ra ngoài, nện trên mặt đất, phun máu.

“Sư phụ!”

Hứa Thanh Lai lao đến, kêu lên.

“Hôm nay tôi không giết ông, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó thai”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói, vung tay, một cây ngân châm bắn ra, đâm vào trong cơ thể của Vương ngự y.

Thân thể của Vương ngự y run lên, cứng đờ, đôi mắt trừng to, đầu lưỡi phun ra ngoài, không nói gì, bộ dáng như bị tê liệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play