Diệp Phàm liếc nhìn Lữ Thành, không khách khí nói.

“Mày.."

Lữ Thành tức đến mức suýt hộc máu.

Ông ta là gia chủ nhà họ Lữ, quan hàm nhị phẩm, quyền cao chức trọng, nhưng lại bị một thằng oắt sỉ nhục như vậy, sao ông ta có thể tiếp thu?

Nhưng lý trí nói cho ông ta, lúc này ông ta cần phải chịu đựng, ngay cả Lữ Khinh Hầu cũng suýt bị giết, nếu ông ta mở miệng, có khi cũng chết trong tay Diệp Phàm.

Lữ Thành nhìn Diệp Phàm với ánh mắt đầy hận thù, xoay người rời đi. “Hai người rất giống nhau.”

Phàn Long nhìn chằm chăm Diệp Phàm, trong đầu hiện ra một bóng hình kiêu ngạo ngông cuồng.

“Ông nói gì?” Diệp Phàm hỏi đối phương. “Không có gì."

“Sau này đừng quá xúc động, có vài người cậu có thể động, nhưng có vài người, nếu động vào sẽ mang đến rắc rối rất lớn cho cậu.”

Phàn Long nhắc nhở.

Nói xong Phàn Long sai người nâng thi thể của Tào Vương đi, sau đó nhìn những người ở đây, nói: “Chuyện hôm nay, tôi hy vọng ngoại trừ các ngươi sẽ không có ai khác biết, nếu để tôi biết ai lắm mồm, tôi đành phải mời người đó đến sở Hộ Long uống trà.”

Lời nói của Phàn Long làm mọi người giật mình, không dám lắm mồm.

Diệp Phàm nhìn Phàn Long, ánh mắt lóe lên.

Không biết tại sao cục trưởng sở Hộ Long này có vẻ rất quan tâm đến hắn.

Nhưng hắn và sở Hộ Long không quen biết, hơn nữa hắn còn giết nhiều người của sở Hộ Long, tại sao đối phương sẽ có thái độ như vậy với hắn?

Diệp Phàm vô cùng khó hiểu. Nghĩ không ra, Diệp Phàm quyết định không hề suy nghĩ.

Hắn đi về phía Đường Sở Sở, nói: “Bà xã, xin lỗi, lại ảnh hưởng đến việc em thành lập công ty con.”

“Không sao, hôm nay điển lễ thành lập chi nhánh ở Đế Đô rất viên mãn.”

Đường Sở Sở cười nói: “Chúng ta còn phải cảm ơn chủ tịch Sở đã lên tiếng vì eml”

“Cảm ơn!" Diệp Phàm nhìn Sở Cửu Ca, nói.

“Nói cảm ơn không vẫn chưa được, không bằng mời tôi uống một chén!” Sở Cửu Ca nhìn Diệp Phàm, nói.

“Được!”

Diệp Phàm gật đầu.

Hắn cũng muốn nhân cơ hội này làm rõ quan hệ giữa hẳn và Sở Cửu Ca. Sau đó Diệp Phàm và Sở Cửu Ca đi vào một tiệm cà phê.

“Nói đi, tôi và cô có quan hệ gì?”

Diệp Phàm hỏi thẳng.

“Anh thật sự muốn biết sao?”

Sở Cửu Ca nhấp một ngụm cà phê, nói.

“Không nói tôi đi đây!”

Diệp Phàm giả vờ đứng dậy muốn rời đi.

Lúc này Sở Cửu Ca lên tiếng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play