Thiên Hải, nhà họ Đường. “Bà nội!" Đường Sở Sở dẫn Diệp Phàm tới chào hỏi bà cụ Đường.

“Nhìn thấy lão phu nhân còn chào, có quy củ hay không vậy?”

“Tôi cũng đâu phải tới để chào hỏi!”

Diệp Phàm bĩu môi, ánh mắt nhìn sang phía Đường Chính Nhân rồi đi tới: “Chú, hôm nay cháu tới để châm cứu lần hai cho chú, làm xong thì chú có thể đứng dậy!”

“Được!”

Đường Chính Nhân mỉm cười gật đầu.

“Đứng dậy, sao có thể?”

Người nhà họ Đường nghe vậy thì gương mặt đều mang vẻ không tin.

“Này, cậu lại đang làm loạn cái gì vậy?”

Bà cụ Đường quát Diệp Phàm.

“Mẹ, Tiểu Phàm đang châm cứu chữa trị hai chân của con, lúc trước Tiểu Phàm đã châm một lần, hai chân của con đã có cảm giác rồi!”

Đường Chính Nhân nhìn bà cụ Đường nói.

“Thật sao?”

Bà cụ Đường có vẻ ngạc nhiên.

Cha con Đường Chính Nghĩa và Đường Chính Đạo đứng bên cạnh đều giật mình.

“Cậu thật sự có thể chữa khỏi chân, để ông ấy có thể đứng dậy lần nữa?”

Dương Ngọc Lan có chút kích động nhìn Diệp Phàm nói. “Đương nhiên!”

Diệp Phàm trực tiếp lấy ra kim châm, chuẩn bị châm cứu hai chân Đường Chính Nhân.

Lần này, hắn châm mỗi chân ba kim. Đây cũng là châm thứ ba trong Quỷ Cốc Cửu Châm.

Lúc này, toàn bộ ánh mắt người nhà họ Đường đều tập trung lên người Diệp Phàm.

“Y thuật của thằng ranh này sao có thể giỏi như vậy được, hắn ta chắc chắn đang cố ý lừa bịp!”

Đường Phong nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt khinh thường.

Mười phút sau, khi Diệp Phàm rút toàn bộ kim bạc ra, hai chân của Đường Chính Nhân đã khôi phục lại màu máu, xương gãy và kinh mạch đã bình phục như lúc ban đầu.

“Chú, bây giờ chú thử hai chân xem cảm thấy thế nào?”

Diệp Phàm nhìn Đường Chính Nhân hỏi.

“Chú cảm thấy như sức lực ở chân đã khôi phục lại!”

Đường Chính Nhân vừa nói vừa nhấc chân lên, tay chống xe lăn rồi trực tiếp đứng dậy.

Mọi người nhìn thấy Đường Chính Nhân đứng lên từ xe lăn thì rất bất ngờ.

“Chú, chú thử đi mấy bước xem!” Diệp Phàm nói. Đường Chính Nhân lập tức đi tới đi lui mấy bước.

Có lẽ là rất lâu không đi nên bước chân của Đường Chính Nhân không ổn định, nhưng sự thật là ông đã có thể đi lại.

“Ba, ba thật sự đã hồi phục lại bình thường!”

“Tốt quá!”

Đường Sở Sở vui mừng nhìn Đường Chính Nhân nói. “Ông xã, anh có thể đi được rồi, thật tốt quá!”

Dương Ngọc Lan vô cùng xúc động, ôm chầm lấy Đường Chính Nghĩa.

Bà cụ Đường, Đường Chính Đạo đều rất ngạc nhiên.

Vẻ mặt Đường Chính Nghĩa và Đường Phong lại rất khó coi.

“Ngọc Lan, tôi không sao nữa, tôi có thể đi lại được rồi!” Lúc này, bản thân Đường Chính Nhân cũng rất phấn khởi. “Chính Nhân, cuối cùng con cũng đứng dậy được rồi!”

Bà cụ Đường thấy Đường Chính Nhân đứng dậy thì hết sức vui mừng.

“Đại ca, chúc mừng anh đứng dậy lần nữa!” Đường Chính Đạo nói với Đường Chính Nhân. “Tiểu Phàm, cảm ơn cháu!”

“Nếu không có cháu thì e là chú phải ngồi trên xe lăn suốt đời!”

Đường Chính Nhân nhìn Diệp Phàm, cảm kích nói. “Chú đừng khách sáo như vậy!”

Diệp Phàm khế cười.

“Mẹ, mẹ thấy chưa? Anh Tiểu Phàm rất giỏi đó!” Đường Sở Sở vội vàng kéo tay Dương Ngọc Lan nói.

“Thăng nhóc này xem như có chút bản lĩnh, cũng không phải đồ ăn hại!”

“Nhưng mẹ cũng phải nói rõ, cho dù nó chữa khỏi chân cho ba con thì cũng chỉ là một bác sĩ nhà quê biết chút y thuật, vẫn không xứng với con!”

Dương Bạch Lan nhìn về phía Diệp Phàm, lạnh nhạt nói.

“Nói không sai, hiện tại đan Trú Nhan đã đưa ra thị trường, giá trị của tập đoàn Đường Nhị tăng gấp mấy lần trong vòng một ngày, tương lai trở thành tập đoàn đứng đầu Long Quốc. cũng không thành vấn đề.

“Đến lúc đó, xứng với thân phận địa vị của Sở Sở chỉ có những đại thiếu đỉnh cấp của Long Quốc, chứ không phải kẻ tầm thường biết chút y thuật!”

Bà cụ Đường nói với vẻ mặt lạnh như băng.

Cho dù chữa khỏi chân cho Đường Chính Nhân thì vẫn không thể thay đổi cái nhìn của bà cụ Đường và Dương Ngọc Lan về Diệp Phàm.

Trong mắt bọn họ, Diệp Phàm vẫn không xứng tầm.

Dù sao thì xã hội này, người ta chỉ xem trọng thân phận, quyền lợi, địa vị. Những thứ này Diệp Phàm đều không có!

Diệp Phàm cũng từ chối cho ý kiến, không nói lời nào!

“Mẹ, bây giờ sức khỏe Chính Nhân đã hồi phục rồi, có phải là nên để cho anh ấy quay lại công ty làm việc không!”

Dương Ngọc Lan nói với bà cụ Đường.

“Thân thể đại ca vừa mới hồi phục, em cảm thấy không nên làm việc quá sức!”

Đường Chính Nghĩa nói.

“Ừ, cứ để Chính Nhân ở nhà nghỉ ngơi một thời gian ngắn, công ty có Chính Nghĩa giúp Sở Sở là được rồi!”

Bà cụ Đường nói. “Tam gia, đại sư Hứa Thanh Lai tới rồi!”

Lúc này, quản gia nhà họ Đường tới, nói với Đường Chính Đạo.

“Hứa đại sư tới, nhanh mời vào!”

Đường Chính Đạo trực tiếp nói, ánh mắt liếc về phía Diệp Phàm: “Nhóc con, lần trước Hứa đại sư bị cậu chọc tức bỏ đi, lần này tốt nhất thì cậu đừng có nói linh tinh!”

Rất nhanh, Hứa Thanh Lai dẫn theo một lão già tóc trắng đi tới, phía sau ông già kia còn có hai người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, vẻ mặt lạnh tanh.

“Hứa đại sư, ông tới rồi!"

Đường Chính Đạo cười cười nhìn Hứa Thanh Lai.

“Đường tam gia, hôm nay tôi không phải tự mình tới mà đi cùng sư phụ!”

Hứa Thanh Lai giới thiệu ông già tóc trắng ở bên cạnh. “Vương ngự y!” “Sao ông lại tới đây?”

“Mẹ, vị này chính là Vương ngự y - một trong những ngự y của Vương Triều!”

Đường Chính Đạo rất ngạc nhiên khi nhìn thấy ông già tóc. trằng, ông ta vội vàng giới thiệu với bà cụ Đường.

“Vương ngự y!”

Bà cụ Đường biết được thân phận của ông già tóc trắng thì vẻ mặt khiếp sợ.

Bà vội vàng đứng dậy, đi tới trước mặt Vương ngự y, cung kính nói: “Bà già này tham kiến Vương ngự y, không biết Vương ngự y đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, xin ngài thứ tội!”

Ngự y là những y sư chữa bệnh cho vua và những thành viên hoàng thất.

Thân phận và địa vị vô cùng cao quý.

Cho dù là một chức quan tam phẩm thì khi gặp ngự y cũng phải cung kính.

Bà cụ Đường có thể không quan tâm đến một kẻ thôn quê không có lai lịch như Diệp Phàm, nhưng cũng không dám thiếu tôn kính với một ngự y!

“Bà cụ Đường khách khí rồi, hôm nay lão già này không mời mà tới là vì một chuyện rất quan trọng!”

Vương ngự y khẽ vuốt chòm râu, thản nhiên nói.

“Vương ngự y, mời nói!"

Bà cụ Đường cung kính đáp.

“Nghe nói tập đoàn Đường Thị vừa mới nghiên cứu ra một sản phẩm mới tên là đan Trú Nhan, có thể khiến người sử dụng trẻ ra mười tuổi, tôi muốn cách điều chế và tất cả tài liệu nghiên cứu của sản phẩm này!”

Vương ngự y trực tiếp nói.

“Cái này...”

Vẻ mặt của bà cụ Đường và những người khác lập tức thay. đổi.

“Sao nào? Có vấn đề gì?”

Vương ngự y trầm giọng nói.

“Chào Vương ngự y, tôi là chủ tịch của tập đoàn Đường thị, công thức điều chế và những tài lên quan tới đan Trú

Nhan đều là bảo mật cấp cao của tập đoàn chúng tôi, thứ cho tôi không thể giao cho ngài được!”

Đường Sở Sở nhìn Vương ngự y rồi nói thẳng.

“Cô Đường, cô lại dám từ chối sư phụ tôi, cô biết hậu quả của việc này là gì không?”

Hứa Thanh Lai nhìn Đường Sở Sở, hừ một tiếng rồi nói.

“Chủ tịch Đường, hôm nay lão già này tới đây muốn công thức và tài liệu nghiên cứu của đan Trú Nhan không phải vì lợi ích cá nhân, mà là vì Long Quốc, vì bệ hạ!!

Viện ngự y dự định tiến hành nghiên cứu toàn diện về đan Trú Nhan, thông qua công thức và tài liệu nghiên cứu phát triển sản phẩm của tập đoàn, đồng thời sẽ nghiên cứu ra một loại thuốc có hiệu quả mạnh hơn. Bằng cách này, bệ hạ có thể sẽ kéo dài được tuổi thọ.

“Thế nên nếu chủ tịch Đường không muốn giao ra, vậy là đang chống lại bệ hạ, hậu quả như thế nào, chủ tịch Đường đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Vương ngự y nhìn Đường Sở Sở, trầm giọng nói.

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Đường Sở Sở, bà cụ Đường và những người khác đều thay đổi, lộ ra vẻ nặng nề.

Đối địch với Long Quốc, đây là tội nặng liên lụy tới cửu tộc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play