Tư Thiên Thiên vừa dứt lời, khách quý có mặt ở đây đều giật mình.

Bọn họ không ngờ đại tiểu thư nhà họ Tư lại dám nói ra câu này!

Đây là đại thiếu nhà họ Vân đấy, con cháu quyền quý đứng đầu Đế Đô!

Với thân phận của Vân thiếu, đi đến đâu cũng được. cung kính tiếp đãi, ai dám bảo anh ta rời đi chứ?

Lá gan này to quá rồi nhỉ?

Nghe Tư Thiên Thiên nói, Vân thiếu mỉm cười: “Cô nhóc, cô là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi như vậy. Nghe nói nhà họ Tư các cô là gia tộc số 1 Giang Bắc, cô tưởng rằng Đế Đô này là quận Giang Bắc của các cô à?”

“Ở đây, nhà họ Tư các cô chẳng bằng phân chó! Cô có tin, một câu nói của tôi đã có thể khiến nhà họ Tư các cô biến mất khỏi Long Quốc không?”

Vân thiếu vừa dứt lời, các khách quý có mặt đều lùi về phía sau, tránh xa Tư Thiên Thiên, trông như muốn vạch rõ ranh giới với nhà họ Tư.

Nếu nhà họ Vân ra tay với nhà họ Tư, vậy cho dù nhà họ Tư là gia tộc số 1 quận Giang Bắc thì cũng chỉ có một con đường chết!

Thập đại thế gia Đế Đô không phải những gia tộc quyền thế ở quận khác có thể đánh đồng!

Thập đại gia tộc này đều là tồn tại truyền thừa trăm năm, có bối cảnh chân chính.

Người của bọn họ rải rác khắp ba giới quân chính thương của Long Quốc, ở triều đình cũng có chỗ dựa.

Một câu nói của thế gia này, cho dù là bá chủ một quận cũng sẽ phải nhà tan cửa nát!

Phút chốc, mọi người không khỏi cảm thán, nhà họ Tư coi như bị hủy trong tay của đại tiểu thư này rồi, giờ mới vừa đầu tư vào Đế Đô đã sắp tiêu đời!

“Xảy ra chuyện gì thị Lúc này, ông cụ nhà họ Tư bước ra.

“Ông nội, bọn họ bắt nạt anh Diệp!”

Thấy ông nội mình, Tư Thiên Thiên vội vàng nói. “Diệp thiếu!”

Ông cụ Tư nhìn Diệp Phàm, biểu cảm ngạc nhiên, cung kính gọi.

Ngay lập tức, ánh mắt của đám người Vân thiếu đều nhìn về phía Diệp Phàm.

“Là hắn!”

Vừa thấy Diệp Phàm, Hoa Thừa đứng cạnh Vân thiếu chợt thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nói.

“Cậu quen hắn?” Vân thiếu liếc nhìn Hoa Thừa.

“Hắn...

Ánh mắt Hoa Thừa lấp lóe nhìn Diệp Phàm, không biết nên trả lời thế nào, dù sao lúc trước ông nội anh ta đã từng cảnh cáo anh ta tuyệt đối không thể đắc tội với người này!

“Hắn làm sao? Nói!” Vân thiếu lạnh lùng quát. “Vân thiếu, hắn chính là Diệp Phàm kia!” Hoa Thừa trầm giọng nói.

Nghe Hoa Thừa nói, Vân thiếu chăm chú nhìn Diệp. Phàm, trong mắt anh ta hiện ra ánh sáng lạnh u ám.

“Thì ra là thăng nhóc này!” “Không ngờ mày lại dám đến Đế Đô!”

“Đây là tự mày chui đầu vào lưới, vậy không thể trách tao rồi!"

Vân thiếu nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt lạnh băng quát.

“Vân thiếu, có phải trong này có hiểu lầm gì không?”

Ông cụ Tư nhìn Vân thiếu này, hỏi.

“Hiểu nhầm?”

“Thằng nhóc này đánh người của tôi, nhúng chàm người phụ nữ của tôi, còn giết anh em của tôi, ông nói là hiểu lầm hả?”

Vân thiếu mạnh mẽ quát.

Anh ta vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc, nhìn vê phía Diệp Phàm, thầm nói không ngờ tên này lại làm nhiều chuyện trâu bò như vậy?

“Hôm nay nhà họ Tư các ông đều đi chết cùng hắn đi

Vân thiếu giống như Diêm Vương ra lệnh xét xử, lạnh lùng quát.

Sắc mặt ông cụ Tư thay đổi, cau mày.

Ánh mắt Diệp Phàm liếc nhìn Vân thiếu kia, rồi bước về phía đối phương: “Giọng điệu của mày không nhỏ nhat”

“Giết hắn cho tao!”

Vân thiếu nhìn Diệp Phàm chăm chú, quát lên.

Anh ta vừa dứt lời, hộ vệ phía sau đều rút súng ra muốn bắn Diệp Phàm.

Cạch cạch cạchiII!

Kết quả súng trong tay đám hộ vệ này vừa được lấy ra đã bị Diệp Phàm bóp thành vụn cơm.

“Câm một đống đồng nát sắt vụn này mà đòi giết tao?”

Diệp Phàm nhìn Vân thiếu, lạnh lùng cười nói.

Dứt lời, hắn vung một bạt tai, trực tiếp tát đại thiếu Vân gia của một trong số thập đại thế gia Đế Đô này ngã xuống đất.

UiII

Thấy Vân thiếu bị đánh, các đại lão quyền quý có mặt ở đây đều hít khí lạnh, vô cùng chấn động.

Đường đường đại thiếu thế gia của Đế Đô lại bị người ta tát ngay trước mặt mọi người?

Chuyện này chưa từng xuất hiện ở Đế Đồ!

“Mày...”

Vân thiếu bị tát tới mức nửa bên mặt sưng đỏ, ánh mắt anh ta tràn đầy lửa giận nhìn chằm chăm Diệp. Phàm.

Bốpl!!

Diệp Phàm lại vung ra một bạt tai, đánh sưng đỏ nửa bên mặt còn lạ

của Vân thiếu, anh ta đã hoàn toàn biến thành một cái đầu lợn!

“Bớt làm ra vẻ ở trước mặt tao, con người tao ghét nhất người khác làm ra vẻ!”

Diệp Phàm nhìn Vân thiếu, lạnh lùng quát.

“Nhóc con, gan mày không nhỏ nhat” “Cả Vân thiếu mà cũng dám đánh!”

Lúc này, lại có một người thanh niên xuất hiện, mặt lạnh băng nhìn Diệp Phàm.

“Mày lại là ở đâu nhảy ra?”

Ánh mắt Diệp Phàm liếc nhìn thanh niên, lạnh lùng nói.

“Tao là Ngô Càn, con trai Sở phó sở Hộ Long!” Thanh niên nhìn Diệp Phàm, kiêu ngạo nói.

Sở Hộ Long là một trong ba sở của Long Quốc, đứng trên các bộ ngành, quyền thế ngút trời!

Ở Đế Độ, cho dù là người của những thế gia quyền quý kia cũng không dám tùy tiện đắc tội sở Hộ Long.

Dù sao bọn họ đều có quyền tiền trảm hậu tấu!

Mặc dù sở phó sở Hộ Long chỉ là phó, nhưng vì sở trưởng sở Hộ Long bế quan quanh năm, công việc của cả sở Hộ Long đều do sở phó này phụ trách, vì vậy đối phương cũng là một đại phật không thể trêu chọc ở Đế Đôi

Ngô Càn là con trai của Sở phó sở Hộ Long, thân phận và địa vị của hẳn ta không hề thấp hơn Vân thiếu, thậm chí còn đáng sợ hơn!

“Mày cũng muốn tới làm ra vẻ?”

Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.

“Nhóc con, nơi này là Đế Đô, chưa tới lượt mày giở thói ngang ngược ở đây!”

Ngô Càn nhìn Diệp Phàm, nói.

Bốp!

Kết quả Ngô Càn vừa dứt lời, Diệp Phàm đã vả mặt hắn ta, lạnh lùng nói: “Tao cứ ngang ngược đấy, mày làm được gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play