Khi cả thế giới ngầm đang bàn về việc Thiên Phạt bị khiêu khích, thì ở trong một tòa lầu các cổ kính nào đó ở Long Quốc.

Người đàn ông mặc mãng bào cau mày, vẻ mặt ngưng trọng, trên người toát ra áp lực vô hình khiến cho. không khí như ngưng đọng lại.

"Chủ công đang nghĩ tới tên vô lại kia sao?”

Một ông lão mặc thường phục đi tới, nhìn người đàn ông mặc mãng bào.

"Thực lực của tên đó lại lần nữa vượt qua tưởng tượng của chúng ta, đến cả Thiên Phạt cũng không làm gì được hắn!"

"E là hắn đã kế thừa thiên phú của Diệp Thiên Long!"

"Nói không chừng còn có thể thức tỉnh huyết mạch!"

Người đàn ông mặc mãng bào lạnh lùng nói.

"Nếu hẳn thức tỉnh huyết mạch ắt sẽ có dị tượng, hơn nữa tiểu tử này cũng không thần thánh như vậy."

"Theo như điều tra, hắn quả thật có quan hệ mờ ám với điện Long Vương và Bách Hoa Lâu, nói không chừng hắn có thể chống lại Thiên Phạt đều là dựa vào hai thế lực này!"

"Chủ công không cần lo lắng, lần này hắn khiến cho Thiên Phạt tổn thất nghiêm trọng, vị đó ở Thiên Phạt nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!"

Ông lão mặc thường phục đi tới, ngồi xuống vừa rót trà vừa bình thản nói.

"Chúng ta nhất định phải tăng tốc hành động, không hiểu sao dạo gần đây ta cứ có cảm giác bất an!"

"Có lẽ hắn ta thật sự chưa chết!"

Người đàn ông mặc mãng bào lạnh lùng nói.

"Chủ công, ngài quên là chúng ta vẫn còn một con át chủ bài sao? Cho dù hắn chưa chết, nhưng chỉ cần con át chủ bài vẫn còn đó, thì hắn cũng phải ngoan ngoãn chịu trói thôi!"

Ông lão mặc thường phục cười khẽ.

"Canh kỹ cô ta, không được để cô ta chết!"

Người đàn ông mặc mãng bào lạnh lùng nói.

"Chủ công yên tâm!"

Ông lão mặc thường phục gật đầu.

Mà tại một nơi nào đó ở Long Quốc, nơi có những tòa nhà tràn ngập hơi thở cổ đại.

Bên ngoài khu nhà này có không khí đáng sợ khiến cho người ta không dám tới gần.

Bên trong khu nhà có một cung điện giống hệt như hoàng cung thời cổ đại.

Trong cung điện có một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu đen vô cùng uy nghiêm, lạnh lùng nhìn đám người trước mặt: Phế vật, đến cả một đứa dòng thứ cũng không đưa về được!"

"Tộc trưởng bớt giận!"

Nhóm người này quỳ trên đất, run rẩy lo sợ.

"Ngũ hộ pháp, ngươi đích thân dẫn người đi bắt cô ta về đây, nếu có ai ngăn cản thì giết không that"

Người đàn ông trung niên liếc nhìn một người đàn ông đang quỳ trên đất, ra lệnh.

"Vâng, tộc trưởng!" Người đàn ông này cung kính đáp. "Việc tìm Long Tỷ thế nào rồi?"

Người đàn ông mặc trường bào màu đen lạnh nhạt nói.

"Bẩm tộc trưởng, vẫn đang tìm ạ!" Một người lập tức lên tiếng.

"Tìm lâu như vậy cũng không tìm được, các ngươi muốn bổn tộc trưởng đích thân đi tìm sao?"

Người đàn ông trung niên lạnh lùng quát, áp lực khủng khiếp ập xuống khiến không khí bên trong cả tòa cung điện hoàn toàn đóng băng, làm cho đám người đang quỳ trên đất cảm thấy vô cùng ngạt thởi

"Mong tộc trưởng cho thuộc hạ một chút thời gian, thuộc hạ nhất định sẽ tìm được Long Tỷ!"

Người nọ vội vàng cúi đầu nói.

"Ta cho các ngươi thêm một tháng nữa, nếu vẫn không tìm thấy thì ngươi cũng không cần sống nữa, nếu để hoàng tộc khác tìm được Long Tỷ trước, vậy thì ngươi chết quách đi cho xong!"

Người đàn ông trung niên lộ ra vẻ mặt lạnh như: băng, quát lên.

"Vâng!"

Người nọ run rẩy, trán toát đầy mồ hôi lạnh, không ngừng gật đầu.

Lúc này, tại khu biệt thự Tử Kinh ở Thiên Hải. Diệp Phàm đang tập thể dục buổi sáng trong sân biệt thự thì Khương Vân Hi và Lý Tử Huyên bước ra từ

biệt thự bên cạnh.

"Chào buổi sáng sư phụ!"

Lý Tử Huyên thấy Diệp Phàm thì lập tức kêu lên.

"Gọi ai là sư phụ vậy, tôi cũng không phải sư phụ cô!"

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Lý Tử Huyên một cái rồi nói.

Lý Tử Huyên trực tiếp chạy đến sân nhà Diệp Phàm, đứng trước mặt hắn nói: "Tôi nói rồi, tôi muốn bái anh làm sư phụ, anh không đồng ý cũng không sao, nhưng tôi đã xem anh như sư phụ của mình rồi."

"Chào buổi sáng sư phụ, sư phụ thật lợi hại!"

Lý Tử Huyên đứng trước mặt Diệp Phàm, không ngừng vỗ tay khen ngọi.

"Cô còn gọi nữa tôi sẽ khiến cô mãi mãi không thể gọi được!"

Diệp Phàm trừng mắt liếc Lý Tử Huyên một cái, khiến cô run lên, ủy khuất nói: "Sư phụ, người ta là con gái, sao anh lại nhãn tâm với người ta quá vậy?"

Diệp Phàm lập tức đen mặt, vô cùng cạn lời.

Mà Khương Vân Hi thấy bạn thân của mình như vậy cũng có chút bất đắc dĩ.

"Cô mau đưa cô gái này biến mất khỏi mắt tôi đi."

Diệp Phàm tức giận nói với Khương Vân Hi.

"Vậy đâu có được, tôi và Vân Hi đều muốn bái anh làm sư phụ mài"

"Sư phụ, anh muốn thế nào mới đồng ý nhận chúng tôi làm đệ tử đây?"

"Chỉ cần anh nói ra, chúng tôi đều có thể làm được!"

Lý Tử Huyên kéo tay Khương Vân Hị, rồi nói với Diệp Phàm.

"Được, vậy tôi muốn hai cô làm vợ tôi rồi tôi sẽ nhận hai cô làm đệ tử, thế nào?"

Diệp Phàm nhìn hai người nói,

Hắn nói vậy đương nhiên chỉ là muốn dọa hai người họ, khiến họ biết khó mà lui.

Nhưng khiến Diệp Phàm không ngờ được là, sau khi nghe yêu cầu của hẳn, Lý Tử Huyên chỉ suy nghĩ vài giây liền nói: "Được, tôi có thể làm vợ anh, còn Vân Hi thì phải xem cậu ấy nghĩ thế nào rồi!"

Hả?

Diệp Phàm nghe Lý Tử Huyên nói vậy thì sửng sốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play