"Nếu ông biết thân phận của người này thì hẳn cũng biết ông ấy chính là đại anh hùng của Long Quốc chúng †a, thế mà ông lại trơ mắt nhìn ông ấy bị người ta ức hiếp. đánh đập đến chết mà không hề ngăn cản."

"Lương tâm của ông không thấy đau à?"

"Ông xứng làm người Long Quốc không?"

Diệp Phàm nhìn chằm chằm Đỗ Thiên Đức, gần từng câu từng chữ như nhả ngọc!

"Tôi... Đỗ Thiên Đức bị hỏi đến nghẹn họng.

"Nhưng mà ông yên tâm, tôi sẽ không lấy mạng ông, †ôi muốn ông sống không bằng chết!"

Diệp Phàm lạnh lùng nói, vung tay, một cây ngân châm ghim sâu vào cơ thể Đỗ Thiên Đức.

AI Đỗ Thiên Đức hét lên một tiếng thảm thiết thê lương. Aaal!!

Nối tiếp là từng tràng tiếng rên rỉ đau đớn.

Ông ta cảm thấy da thịt cả người như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến gặm cắn, sống không bằng chết!

"Chúng ta đi thôi!"

Diệp Phàm dứt khoát dẫn đám Mục Kình Thiên rời khỏi nơi này.

Còn về Đỗ Thiên Đức không ngừng kêu thảm, ông ta lăn lộn quay cuồng trên mặt đất, không ngừng nắm cào. xé cơ thể mình.

Tù nhân và cảnh ngục bốn phía thấy cảnh này, trong lòng không nhịn được run rẩy,

Cuối cùng trường ngục của ngục giam Kim Lăng chết vì quá đau đớn.

Toàn bộ cơ thể bị bản thân ông ta gãi đến mức đầm đìa máu me, thảm không nỡ nhìn.

Tử trạng khủng khiếp đến mức đám tù nhân tội ác tày trời kia liên tục nôn mửa!

Sau khi cứu Mục Kình Thiên ra khỏi ngục giam, đám Diệp Phàm đi tới Bách Hoa Lâu ở quận Giang Bắc.

"Ra mắt thiếu chủ!" Người phụ trách chỉ nhánh Bách Hoa Lâu ở quận

Giang Bắc vừa thấy Diệp Phàm lấy Bách Hoa Lệnh ra đã quỳ sụp xuống.

"Cho tôi một phòng trống!"

Diệp Phàm lạnh nhạt nói

Sắp xếp Mục Kình Thiên ở Bách Hoa Lâu xong, Diệp Phàm còn viết một đơn thuốc, sai người Bách Hoa Lâu đi bốc thuốc, nấu thành nước cho Mục Kình Thiên uống, giúp vết thương nhanh lành hơn!

"Thiếu quân chủ, kế tiếp chúng ta phải làm gì?"

Đồ Phu nhìn Diệp Phàm.

"Dĩ nhiên là trả thù cho quân đoàn trưởng Mục và con gái của ông ấy rồi!"

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

"Có biết đại thiếu gia Thanh Môn gì đó đang ở đâu không?"

Ngay sau đó, Diệp Phàm lia mắt về phía người phụ trách Bách Hoa Lâu ở quận Giang Bắc.

"Hiện đại thiếu gia Thanh Môn đang chơi bời trong câu lạc bộ Huy Hoàng ạ!"

Người phụ trách cho biết. "Đi câu lạc bộ Huy Hoàng!"

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

"Thiếu chủ, câu lạc bộ Huy Hoàng là sản nghiệp của Thanh Môn, bên trong có rất nhiều đệ tử Thanh Môn, có cần tôi gọi thêm người Bách Hoa Lâu hộ tống ngài không?"

Người phụ trách đề nghị.

"Không cần đâu!"

Diệp Phàm lạnh nhạt cất lời.

Quân Thiên Sách đã tới, có bọn họ là đủ rồi! Thậm chí một mình Diệp Phàm thôi cũng đủ!

Tiếp đó, ba người Diệp Phàm dẫn quân Thiên Sách _ chạy thẳng tới câu lạc bộ Huy Hoàng!

Câu lạc bộ Huy Hoàng, câu lạc bộ ăn chơi xa hoa nhất Kim Lăng.

Nơi này là sản nghiệp của Thanh Môn sản nghiệp, mang lại nguồn vốn khổng lồ, và cũng là địa phương kết giao quyền quý của bọn họ!

Các cậu ấm cô chiêu ở quận Giang Bắc đều thích tới đây chơi!

Nhằm mục đích bảo mật và an toàn, Thanh Môn phái ra một ngàn người canh giữ bên ngoài câu lạc bộ, không cho phép bất cứ người nào đến gây chuyện.

Trong một căn phòng vip sang trọng, một thanh niên xỏ khuyên tai đang đùa bỡn mấy cô chân dài, gã chính là đại thiếu gia Hồng Phi của Thanh Môn.

"Hồng thiếu, nghe nói cha con ả nhảy lầu tự tử kia là một trong các quân đoàn trưởng của quân đoàn Thiên Sách, ngài không gặp phiền toái gì chứ?"

Mấy cậu ấm bên cạnh tò mò nhìn Hồng Phi.

"Hừ, quân đoàn trưởng cứt chó gì, ông ta cùng lắm chỉ là đống rác mà thôi."

"Tôi bằng lòng chơi con gái của ông ta là vinh hạnh rồi đấy, ổng còn chạy đến Thanh Môn tìm tôi báo thù. Kết quả bị cha tôi ném thẳng vào ngục giam Kim Lăng rồi, hẳn không sống nổi mấy ngày!"

Hồng Phi khinh thường nói xong lại thở dài: "Có điều dáng dấp con gái ông ta ngon nghẻ thật, còn là một xử nữ, đáng tiếc tiện nghỉ cho tên Hoàng Bộ Kỳ kia, tôi đành phải chờ gã chơi xong mới được chấm mút!"

"Con ả đó được hai vị đại thiếu gia là Hoàng Bộ thiếu và Hồng thiếu cùng thưởng thức, cho dù chết cũng không tiếc!"

"Đúng vậy, ở cái quận Giang Bắc này, có bao nhiêu cô gái có thể đồng thời nhận được ân sủng của Hoàng Bộ thiếu và Hồng thiếu chị

Mấy vị thiếu gia rối rít vuốt mông ngựa.

"Ha ha ha, nói không sail"

Hồng Phi được tâng bốc cười lớn: "Hôm nay mọi người cứ chơi thỏa thích, tôi mời!"

"Cảm ơn Hồng thiếu!" Đám bùn nhão kia vội vàng cảm tạ.

Cùng lúc đó, bên ngoài câu lạc bộ Huy Hoàng, đám Diệp Phàm đã xuất hiện!

"Các anh là người phương nào?”

Bảo vệ câu lạc bộ thấy đám Diệp Phàm xuất hiện với khí thế hung hăng thì mặt mày biến sắc, vội kêu lên.

"Đêm nay, hễ là người Thanh Môn, giết không tha!" Diệp Phàm quát lớn. "Vâng!"

Mộ Bạch, Đồ Phu và quân Thiên Sách đồng thanh đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play