Sau nhiều ngày không ngừng chém giết yêu thú, có thể nói rằng kiếm kỹ của Dương Phàm đã tiến bộ vượt bậc.
Cảnh giới của hắn cũng đã đạt đến Võ Giả cấp năm. Sau khi kiếm kỹ và tu vi của bản thân đã tăng lên, hiện giờ Dương Phàm đã không còn áp lực lớn khi đối diện với yêu thú như trước nữa.
Ngày hôm nay, vừa mới hửng sáng, nữ tử thần bí bèn nói: “Tiểu tử, đã đến lúc xuất phát rồi!”
Nghe vậy, Dương Phàm chậm chạp dừng tu luyện. Trong khoảng thời gian này, ban ngày Dương Phàm tu luyện kiếm kỹ, buổi tối tu luyện tu vi bản thân.
Lúc này, Dương Phàm đột nhiên nói với nữ tử thần bí.
“Tiền bối, rốt cuộc thanh kiếm gỉ này có nguồn gốc như thế nào vậy?”
Nữ tử thần bí đáp: “Thanh kiếm này có tên là Càn Khôn, sinh ra từ nơi sâu của vũ trụ.”
“Thanh kiếm này vốn tìm đến cố nhân, nhưng khi ta có được thanh kiếm này, cố nhân đã rời xa ta.”
Dương Phàm lại bắt đầu tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, lần này hắn đến dãy núi Thanh Vân để rèn luyện, vì vậy hắn không thể trốn tránh yêu thú được.
Sau khi tìm kiếm một lúc, Dương Phàm lại phát hiện ra một vài dấu vết của yêu thú.
Phía trước cách đó không xa chợt vang lên tiếng gào thét và đánh nhau, Dương Phàm quyết định đi lên kiểm tra một chút vì tò mò.
Hắn chậm rãi đến gần rừng cây, nhìn thấy bóng dáng của hai con yêu thú giữa khe hở ở lùm cây cỏ mọc um tùm.
Lúc này, hai con yêu thú đang triển khai một trận đại chiến kịch liệt, bọn chúng dù là thân thể hay tốc độ cũng hết sức dũng mãnh.
Một con là yêu thú hình mèo, tương tự như con báo, nhưng cơ thể của nó lại rất to lớn, da lông của con yêu thú này màu vàng, trên tứ chỉ cường tráng còn có móng vuốt sắc bén.
Con yêu thú còn lại là gấu đen lớn mũi to, lớn hơn con gấu bình thường nhiều, lông đen, gai nhọn nằm ở giữa lưng nó.
Sau khi Dương Phàm lại gần chúng, hai con thú lớn đã chú ý đến hắn, con gấu đen lớn quay đầu lại gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc, mạnh mẽ xông về phía Dương Phàm.
Thấy cảnh này, Dương Phàm đột nhiên hiểu ra.
Hình như hai con yêu thú này đang hợp tác, đối diện với sự tấn công của hai con yêu thú này, Dương Phàm tuyệt đối không tự tin có thể thắng được chúng.
Vì vậy, Dương Phàm chỉ đành phải chậm rãi rút lui.
Nhưng ngay lúc này, tốc độ của con báo đó rất nhanh, khuôn mặt của nó đầy hung ác, nhìn Dương Phàm với ánh mắt sắc bén, nhanh chóng phát động công kích.
Dương Phàm ép đầu tránh đòn công kích này, ngay sau đó, hắn nhảy vọt lên không trung và dùng kiếm Càn Khôn chém vào con báo đó với sức mạnh lớn nhất.
Con báo đó vừa không ngừng chạy toán loạn xung quanh sự công kích của Dương Phàm, vừa giơ chân đá mạnh vào bụng hắn.
Thấy vậy, Dương Phàm lập tức kéo dài khoảng cách với con báo.
Ngay lúc này, con gấu đen lớn lại tham gia vào cuộc chiến. Nó há cái miệng khổng lồ gào thét một tiếng rồi nhào đến trước mắt Dương Phàm, Dương Phàm không khám khinh suất khi đối mặt với một con yêu thú lớn mạnh như vậy.
Ngay sau đó, Dương Phàm vung thanh trường kiếm trong †ay và đâm vào con gấu đen lớn. Thấy Dương Phàm cầm kiếm nhắm vào mình, khuôn mặt của con gấu đen lập tức lộ vẻ khinh thường.
Ẩm...
Một trận tiếng va chạm vang lên, con gấu đen lớn bị một luông sức mạnh to lớn hất bay ra ngoài, hơn nữa thân thể của nó đã bị Dương Phàm đâm thủng một lỗ máu.
Thấy cảnh này, Dương Phàm lập tức lộ vẻ ngạc nhiên, nghĩ bụng hình như mình không mạnh đến mức này.
Đúng lúc này, con gấu đen lớn nổi điên vì bị thương, nó ngẩng đầu gào thét một tiếng, rồi lại lao về phía Dương Phàm.
Thấy vậy, Dương Phàm thầm lẩm bẩm: “Bắt buộc phải nhanh chóng giải quyết một con, nếu không thì mình không thể chống đỡ được lâu”
Ngay sau đó, linh lực trong cơ thể Dương Phàm bốc lên, thanh kiếm gỉ trong tay chợt run nhẹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT