'Diệp tổng khách khí rồi." Ninh Chiết có chút dở. khóc dở cười.
Anh đã nói rất nhiều lăn mình không hiểu cổ thuật và y thuật, nhưng hình như bọn họ vẫn không tin!
Diêu Chấn Hải mừng rỡ, vội vàng lắc đầu: "Nếu Ninh tiên sinh không chê, cứ gọi tôi một tiếng lão Diêu là được rồi"
"..." Ninh Chiết hơi bất ngờ, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Được rồi, đừng khách sáo nữa, mau ngồi đi.” Diệp Khinh Hậu bảo Diêu Chấn Hải ngồi xuống, lại giải thích với Ninh Chiết: "Lão Diêu là người của tôi, vừa nãy trùng hợp gặp nhau, cơ thể ông ấy không thoải mái, tôi mới kêu ông ấy tới đây cùng nhau ăn cơm, thuận tiện mời lão Bồ xem giúp ông ấy”
“Ồ” Ninh Chiết cười gật đầu, nhưng trong lòng lại có âm thầm nghỉ ngờ.
Rốt cuộc là muốn để Bồ Vấn Kinh xem cho Diêu Chấn Hải, hay là để mình xem cho Diêu Chấn Hải đây?
Nhưng anh thật sự không biết tí y thuật nào!
Cũng may, hình như bọn họ không định mời Ninh Chiết xem bệnh giúp Diêu Chấn Hải.
Sau khi đồ ăn và rượu được dọn ra, họ lại nói chuyện khác.
'Sau khi uống được ba tuần rượu, Bồ Vấn Kinh đề nghị xem mạch cho Diêu Chấn Hải.
Tất nhiên Diêu Chấn Hải không dám từ chối, nhanh chóng đồng ý.
Sau khi kiểm tra mạch đập của Diêu Chấn Hải, Bồ. 'Vấn Kinh cười nói: 'Không có gì nghiêm trọng cả, chình là bị nhiễm lạnh thôi! Đừng đợi đến ngày mai lại đi tìm tôi, để tôi châm cứu cho cậu ở đây luôn, ép hết hàn khí ra là ổn rồi.
"Vâng, đa tạ lão Bồ."
Diêu Chấn Hải đồng ý, lão Bồ lại yêu cầu cởi áo ra.
Bồ Vấn Kinh lập tức lấy ngân châm ra.
"Lão bồ, ông còn mang theo ngân châm bên người à?' Ninh Chiết trêu ghẹo nói
“Thứ để kiếm sống, đương nhiên phải mang theo bên người rồi." Bồ Vấn Kinh cười ha ha, lại chậm rãi rút ngân châm ra, bắt đầu thi châm lên phía sau lưng Diêu Chấn Hải
Ninh Chiết vô cùng thích thú nhìn Bồ Văn Cảnh thi châm.
Càng nhìn càng cảm thấy bị mê hoặc.
Ngay lúc Bö Vấn Kinh chuẩn bị đâm chiếc ngân châm thứ chín vào, đột nhiên Ninh Chiết cau mày: "Vị trí của chiếc ngân châm này hình như không đúng phải không?"
Vừa rồi vị trí của cây ngân châm này đột nhiên hiện lên trong đầu anh.
Tổng cộng có chín châm!
Mấy châm trước đó đều không có vấn đề gì!
Nhưng vị trí của cây châm này khác với ký ức. trong đầu anh.
"Cậu xem, tôi già nên lú lẫn rồi, nếu không nhờ Ninh tiên sinh nhắc nhớ thì thiếu chút nữa đã hạ sai châm rồi!"
Bồ Vấn Kinh vỗ nhẹ đầu mình, vội vàng đổi vị trí hạ châm.
“Tôi chỉ tùy tiện nói thôi”
Ninh Chiết ngơ ngác nhìn Bồ Vấn Kinh, trong lòng lại nghỉ ngờ không thôi.
Chẳng lẽ trước khi mất trí nhớ anh thật sự là bác sĩ sao?
Không thì lát nữa mua mấy cuốn sách y thuật xem sao?
Nói không chừng có thể tìm lại trí nhớ trước đây của mình nữa?
"Ha ha, đúng, thuận miệng nói thôi."
Bồ Vấn Kinh nhìn thấy nhưng không vạch trần, cười ha hả trả lời.
Ninh Chiết nhìn ông ấy không nói gì, cũng không. nói thêm nữa.
Sau một một phen kiểm tra đơn giản, bọn họ cũng không nói về đề tài này nữa.
Nửa bữa cơm sau, Ninh Chiết đã không ngủ một. ngày một đêm liền bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài
Diệp Khinh Hậu thấy vậy, lập tức cười nói: "Tôi thấy hình như Ninh tiên sinh bưồn ngủ rồi, nếu không, hôm nay chúng ta tới đây thôi?"
“Quả thật tôi có chút buồn ngủ." Ninh Chiết gật đầu đồng ý: "Từ tối qua đến giờ tôi không ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đi tìm việc làm. Thực xin lỗi...”
“Tìm việc làm?” Ba người đều sửng sốt.
Ninh Chiết gật đầu: “Hôm nay tôi mới từ chức”
"Thật vậy sao?" Ánh mắt Diệp Khinh Hậu lóe lên, ngẩng đầu nhìn Diêu Chấn Hải, "Lão Diêu, công ty của ông hình như đang thiếu phó tổng phải không?”
"Đúng, đúng!" Diêu Chấn Hải làm sao lại không hiểu ý của Diệp Khinh Hậu, vội vàng nói với Ninh Chiết: "Nếu Ninh tiên sinh không chê, có thể đến công ty chúng tôi với tư cách là phó tổng..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT