Nghe Ninh Chiết nói, Thạch Viễn khinh thường hừ lạnh: "Mày là cái thá gì? Mày xứng để so tài với tao sao?"
“Ba cái chuyện này ấy mà, chỉ có dám so hay không dám so, chứ ai lại đi bàn luận xứng hay không xứng ở đây" Ninh Chiết nhìn Thạch Viễn đây khiêu khích: “Không dám so thì cùng lắm bị người ta cười là hèn nhát thôi, việc gì mà phải xấu hổ.."
"Anh Ninh, đừng anh ơi!” Bạch Phi chật vật đứng dậy, tận tình khuyên nhủ Ninh Chiết:" Em biết anh đánh nhau rất giỏi, rất mạnh, nhưng đây là ở trên lưng ngựa, anh còn chưa biết cưỡi ngựa mà, anh đừng cậy mạnh."
Thứ này cũng giống như ky binh và bộ binh.
Ninh Chiết chính là điển hình của lính bộ binh.
Sau khi xuống ngựa, anh thừa sức cho Thạch Viễn một trận nhữ tử đến mức nhập viện.
Nhưng bây giờ so tài ở trên lưng ngựa thì khó nói.
Nghe lời Bạch Phi nói, Thạch Viễn vẻ mặt khinh thường cười lớn: 'Người ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi còn dám so với tao?"
Mày cũng có dám so với người mà ngựa cũng không biết cưỡi là tao đâu! Mày tự hào cái mẹ gì!" Ninh Chiết bĩu môi, vẻ mặt buồn cười.
“Dám nói chuyện với Thạch thiếu như vậy, mày muốn chết à!”
“Thạch thiếu, nhất định phải cho thắng đó một bài học!”
"Đúng vậy, cho thẳng đó biết Thạch thiếu lợi hại như thế nào, thằng đó chắc chưa biết Mã vương gia có bao nhiêu con mắt!" (Mã vương gia có bao nhiêu con mắt: ý chỉ người đó có bao nhiêu lợi hại, đây là câu nói nổi tiếng hay được dùng trên mạng.)
"Đợi lát nữa bị thương, tao không ngại giúp mày gọi xe cứu thương..."
Ninh Chiết vừa dứt lời, mấy người bên cạnh Thạch Viễn liền kêu gào.
Một thẳng vô danh tiểu tốt, còn dám coi khinh Thạch thiếu?
Không thấy ngay cả Bạch Phi cũng thua sao?
Thạch Viễn lạnh lùng nhìn Ninh Chiết: "Mày đã muốn thử cảm giác ngã ngựa, ông đây ngại gì mà không giúp mày một tay. Nhưng mà mày có tiền không?”
“Tao không có nhưng Bạch thiếu có!" Ninh Chiết chỉ qua phía Bạch Phi.