Ngoài Vân Nhiên ra thì chẳng ai xứng nổi với cái danh " Áp trại phu nhân " kia của bọn chúng.

Và thế là một làn khí trắng nhạt màu được thổi vào túp lều nhỏ trong doanh trại. Một tên hắc y nhân có dáng người cao to tiến bước vào giữa lúc hai vị nữ tử còn đang hôn mê.

Y dùng đôi tay lực lưỡng có phần thô kệch của một tên thổ phỉ khẽ bế Vân Nhiên ra khỏi doanh trại mà chẳng ai hay biết...

...----------------...

Thoáng chốc trời cũng đã sáng trong cái giá rén của Khê Sơn. Xung quanh doanh trại là những tướng lĩnh vừa mơ màng tỉnh giấc khỏi liều mê hương đêm qua. Phía bên túp lều nhỏ vang lên tiếng hét thất thanh của A Lan làm mọi người giật mình chạy đến

"A Lan, Vân Nhiên đâu rồi?" Túp lều vẫn vẹn như cũ chỉ là không thấy hình bóng của Vân Nhiên. Lúc này Sở Tuân lòng như lửa đốt mà lo lắng

"Nô tì không biết, nô tì vừa tỉnh lại chỉ thấy một bức thư trên bàn còn không chúa thì không thấy đâu" Giọng nói của A Lan run rẩy lấp bấp, mặt cứ tái nhợt sợ hãi.

Sở Tuân cầm lấy bức thư trên tay, vội xé ra xem với lời nhắn như sau

"Nếu Sở thống lĩnh muốn tìm người thì hãy đến Hàn Quy trại, tính mạng của Vân Nhiên công chúa đang nằm trong tay ta"

Chỉ vỏn vẹn mấy chữ thôi nhưng cũng khiến tâm can Sở Tuân loạn nhịp. Bàn tay nắm chặt lấy bắc thư mà vò nát. Hắn hiểu được ý đồ của tên kia, chẳng cướp lương thảo cũng chẳng đốt doanh trại mà lại đi bắt Vân Nhiên ắt là dụ hắn vào tròng.

Tuy biết bọn chúng sẽ không dám làm hại đến nàng nhưng vẫn không thể bớt lo được. Ngay sau đó Sở Tuân truyền lệnh xuống tạm thời dừng chân tại Minh Khê, một người một ngựa đi đến Hàn Quy trại.

...----------------...

Ngọn gió đông nhẹ thổi qua trên những táng cây trơ trọi của đỉnh Khê Sơn. Đàn chim nhỏ sảy cánh giữa nền trời u ám lạnh lẽo. Con đường trơn trượt bởi những bông tuyết tan cùng những bậc thềm thô sơ được phủ đầy rêu phong chính là nơi bắt buộc phải đi để vào được nơi hang cọp ấy.

Sở Tuân vẫn mang trong mình bộ tràm y như thường lệ cùng thanh Định Huyền kiếm mà khi xưa Sở Hàn Trung để lại.

Một lúc sau cuối cùng cũng đến được cổng sơn trại. Những thanh gỗ lớn được dựng lên với tấm biển bên trên ghi ba chữ "Hàn Quy Trại"

Phía trước là hai ba tên lính mặc trên mình những tấm vải từ được dệt bằng sợi cây thô ráp. Thân hình to lớn có vẻ hung hăng nhưng sâu thẳm trong đôi mắt đầy vết nhăn đó lại là vẻ thiện lương bị thế cuộc loạn lạc nhuốm một màu sương khói nhân gian. Biến những con người lâm vào cảnh cùng cực ấy phải tự sức trở nên sắt đá để có thể ngày ngày sống tiếp

Như biết trước được sự xuất hiện của Sở Tuân một trong số bọn họ dắt y vào bên trong một căn phòng rộng rãi.

Những tấm vải đỏ được trang trí rực rỡ bên trên những cây xà cao lớn. Từng chùm pháo hoa được rết rực rỡ trước căn phòng. Đập vào mắt Sở Tuân là hai chữ "Hỉ" được dán trước cánh cửa.

Sắc mặt Sở Tuân thoáng chút thay đổi mà trầm ngâm ngẫm nghĩ một lúc.Bỗng từ phía sau tiến đến là giọng nói có chút quen thuộc mà từ lâu đã rơi vào quên lãng

" lSở đại nhân cuối cùng cũng đến. Một người đức cao vọng trọng như ngài đến nơi hoang vu dơ bẩn này cũng thật là niềm vinh hạnh của bọn ta"

Chất giọng trầm trầm tà mị cùng nụ cười giễu cợt kia chẳng chút gì giống so với lời miêu tả của dân làng về y.

Sở Tuân quay mặt lại nhìn nam tử phía trước. Hắn trong một bộ hỉ phục đỏ thẩm cùng chiếc mặt nạ gỗ đào đang kề kiếm trước cổ Vân Nhiên.

Vân Nhiên mặc trên mình chiếc áo tân nương được thêu một con phượng hoàng rực rỡ ngạc nhiên nhìn nam nhân đứng trước mặt

"Sở Tuân, huynh đi về đi hắn sẽ không làm gì ta đâu. Mục đích của hắn chính là dụ huynh đến đây để hãm hại huynh. Nghe lời ta về đi"

Giọng Vân Nhiên nghẹn lại, tim đau như khó thở nhìn Sở Tuân. Nàng biết trái tim hắn đã không còn nàng nữa nhưng rốt cuộc tại sao lại mạo hiểm đến đây vì nàng?

Sở Tuân không nói một lời đôi mắt phượng sụp xuống đưa kiếm lên hướng thẳng về phía Tiêu Mạn. Cảnh tượng lặng im mang màu sát khí khiến người ta chỉ cần nhìn vào cũng có bảy phần sợ hãi.

"Tiêu Mạn, ngươi muốn ta làm gì mới thả cô ấy "

Tiêu Mạn nhìn Sở Tuân cười khẩy một tiếng đưa thanh kiếm sát vào cổ Vân Nhiên làm chảy một đường máu nhỏ rồi nói

"Người đâu, mau đem đan dược mà ta đã chuẩn bị từ trước lên chô Sở đại nhân"

Từ phía sau Sở Tuân là một tiểu cô nương với dáng người nhỏ nhắn đang mang một chiếc hộp đi đến.

Hoạ tiết trên chiếc hộp này có chút kì lạ. Xung quanh được chạm khắc hình hoa quỳnh với một viên ngọc đỏ được đính bên trên. Tiêu Mạn mở chiếc hộp đưa cho Sở Tuân nói

"Sở đại nhân, người chỉ cần uống xong viên thuốc này thì ta sẽ thả công chúa của ngươi ra"

Hắn nhìn Sở Tuân cười nhoẻn miệng, ánh mắt như thách thức sự dụng cảm của y. Nhưng đâu đó xa xăm trong tiền thức lại là sự đau lòng khó tả.

" Sở Tuân, huynh nghe lời ta, ta không cần huynh cứu, huynh đi về ngay cho ta"

Nàng biết rõ viên thuốc kia chính là Cổ Diệp Đan. Một loại kịch độc khó mà giải được, nếu Sở Tuân uống viên thuốc đó trong vòng năm ngày mà không tìm được cách giải thì chắc chắc lục phủ ngũ tạng sẽ như lửa đốt mà tiêu rụi. Lúc đó mạng cũng chẳng còn.

Nàng cũng hiểu rõ tính của Sở Tuân, nếu y đã đến đây thì viên đan kia chắc chắn sẽ uống. Đến lúc đó, dường như chẳng còn cách nào cứu vãn

"Sở đại nhân, ngươi chần chừ lâu thế. Một là ngươi uống viên đan này, hai là Vân Nhiên công chúa của Hạ triều các ngươi sẽ thành thê từ của ta, cũng sẽ là ma của Hàn Quy trại này"

Thanh kiếm sáng bóng kia càng nhấn sâu bên cổ nàng, dòng máu đỏ của người con gái cứ thế chảy xuống dần trên thanh kiếm.

Sở Tuân lòng như lửa đốt, y nhìn từng giọt máu của nàng chảy xuống mà tim cứ như gỉ máu dần dần.

Lúc này y lại có chút thắc mắc, y và Tiêu Mạn kia không thù không oán hà cớ gì hắn lại ép y vào tử lộ như thế này. Nhưng cũng chẳng lâu sao đáp án của câu hỏi đó lại khiến Sở Tuân không bao giờ ngờ tới.

Trước đó vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà Sở Tuân đã cho quân bao vây khắp Khê Sơn này. Chỉ cần có chuyện chẳng lành chắc chắc Hàn Quy Trại này trong phút chốc sẽ bị thiêu rụi.

Hắn tiến bước đến cầm lấy viên thuốc trên tay lòng không suy nghĩ mà nuốc vào bụng.

Vân Nhiên gào khóc nức nở, cho dù có chết tại đây nàng cũng chẳng muốn Sở Tuân chết vì nàng, chết vì loại cổ độc đó.

Sở Tuân còn cả tương lai nhung gấm phía trước không thể vì nàng mà chết. Nàng hiểu rõ y mang nặng mối thù diệt tộc của Sở gia vì thế y mới sống đến ngài hôm nay nhưng nàng cũng không thể nào ngờ được chỉ vì sinh mạng nhỏ nhoi của vị cố nhân này mà có thể khiến y không màng mạng sống.

Y là đại thống lĩnh Minh Thành, y còn có trách nhiệm với thái bình của Yến quốc, vẫn còn trách nhiệm với lê dân bách tính kia. Y đến nơi này chính là để vận chuyển lương thảo chính là để hỗ trợ bá tính thoát khỏi ôn dịch.

Y còn rất nhiều chuyện còn làm, nếu vì nàng mà chết...thật không đáng

Nước mắt cứ thế rơi lả chã trên gò má hồng lem nhem màu phấn má. Bỗng thanh kiếm kề bên cổ cũng dần xa ra thả cho nàng chạy về hướng của Sở Tuân.

Vân Nhiên trong bộ hỉ phục đỏ thẩm chạy đến bên vị nam nhân kia. Lòng xót xa dò hỏi

" Sở Tuân, huynh..huynh có sao không, sao huynh lại ngốc thế chứ " Cõi lòng như quặng thắc từng cơn, chất giọng ngọt dịu cũng nghẹn ngào trong nước mắt.

" Công chúa không cần lo cho ta " Y vẫn cố giữ dáng vẻ lãnh đạm ấy, vẫn cố giữ trái tim sắt đá mà bản thân nghĩ là tốt cho cả đôi bên.

Bỗng chiếc mặt nạ kia của Tiêu Mạn rớt xuống sàn gỗ cũ, để lộ gương mặt anh tuấn trẻ tuổi nhưng lại in hằng một vết sẹo do lửa đốt.

Hắn bước đến bên cạnh Sở Tuân, không gian yên lặng để cho hồn người bình tâm hiểu được chuyện gì sẽ xảy ra sắp tới.

"Ta đoán quả thật không sai. Chỉ có thể là huynh, Sở Hà"

Góc nhỏ giải đáp:

Về hai chữ " Hạ triều " có trong chương này. Hạ là chữ đầu trong chữ Hạ Lạc là họ của hoàng tộc đang trị vì Yến quốc. Nó là tên mà người ta thường gọi cho một triều đại đã trị vị trong lịch sử.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play