Chủ Tề nhìn Sở Tuân một lúc, khoé miệng cười nhẹ lại hạ kiếm mà đáp

“Hạ Lạc Đôn sai ta đến ám sát ngươi và một người nữa”

Sở Tuân lại chợt tò mò mà hỏi dồn tới

“Một người nữa? Là ai? Chỉ mình ngươi đến đây sao?”

Chu Tề vẫn lãnh đạm chậm rãi ngồi xuống sàn gỗ, dùng tấm găn tay chấm chút mồ hôi còn vương trên má rồi lại bảo

“Người nào thì ta không biết, ta chỉ có nhiệm vụ ám sát ngươi. Còn về kẻ còn lại thì thứ lỗi Chu mổ ta không thể nói cho ngươi biết được”

Đến thời khắc này cũng thật không thể loại bỏ khả năng món đồ mà Hạ Lạc Đôn tìm kiếm kia chính là Sơn Thư Đồ. Lại càng khiến Sở Tuân tò mò hơn cả, bên cạnh Hạ Lạc Đôn còn có anh tài nào để lẻn được vào Sở phủ tận lúc đêm thâu.

Võ công của Chu Tề cũng có thể xem là cao thâm nhưng nếu chỉ lần đầu lẻn vào Sở phủ có thể thoát được thị vệ bên ngoài đã là chuyện khó khăn huống chi đến việc giết người mà thượng phụ đại nhân sai biểu.

Kẻ còn lại đi theo Chu Tề ắt cũng chẳng phải tầm thường. Giữa triều cương loạn lạc như thế người nhất mực nghe theo lệnh của Hạ Lạc Đôn lại có võ công thâm hậu như thế thì cũng thật hiếm có.

Luồng suy nghĩ thoáng qua trong tích tắc lại khiến Sở Tuân như chợt nhớ ra gì đó mà tay lại cầm kiếm hối hả chuẩn bị xông ra ngoài.

Chu Tề thấy vậy bèn giơ kiếm cản nam nhân phía trước khẩn khoản khuyên lơi mà khoé môi lại cong lên cười nhẹ

“Bây giờ ngươi có ra ngoài thù e rằng kẻ kia cũng đã bị người của ta giết chết. Chi bằng diễn với ta một vở kịch, biết đâu lại tìm được danh tính của kẻ kia”

“Ý ngươi là…”

…----------------…

Mưa ào ạt như trút nước giữa Thiên kinh hoa lệ. Từng hạt từng hạt ài ạt rơi trên mái ngói Sở phủ lại để khung cảnh thêm phần lạnh lẽo nặng nề.

Giọt mưa lạnh ấy lại lăn dài trên gò má nam tử của Mặc Diệp thấm đẫm bộ hắc y thị vệ của hắn.

Gã nam nhân khuỵ gối giơ tay lau nhẹ vết máu trên má lại ngước lên dùng đôi mắt lạnh âm trầm sát khí nhìn tên thích khách đối diện.

Một canh giờ trước vẫn như thường lệ theo ca trực đêm mà Mạc Diệp đi tuần quanh Sở Phủ. Đến khi bước gần đến thư phòng lại nghe tiến đồ đạc như bị lục tung lên cả.

Lúc hắn xông vào cầm trong tay ngọn đền nhỏ thắp sáng căn phòng bên trong lại đảo mắt nhìn một lượt nội thất trong phòng.

Nơi góc mắt dường như thấy được chút chuyển động để thân thể vạm vỡ ấy uyển chuyển né được thanh kiếm hướng từ phía sau.

Một hắc y nhân lao ra từ căn mật thất nơi đang giam giữ Lương Bân xé toạt bước tranh treo trước cửa thất bằng thanh kiếm ướt đầm máu mà hướng thẳng nó về phía Mặc Diệp.

Chút nghiên nhẹ nơi đôi vai cứng cỏi có thể né được thanh kiếm phía trước nhưng nếu “giao đấu” với hắn ở đây thì e rằng toàn bộ văn thư về vụ án Sở gia góp nhặt bấy lâu nay cũng đi tong theo đó.

Mặc Diệp nhấm thẳng ra cửa phi về trước sân Tây viện nhằm dụ tên hắc y nhân theo đó mà ra.

Vốn từ nhỏ hắn đã là thị vệ thân cân hầu hạ bên cạnh Sở Tuân lại được Sở Hàn Trung dạy dỗ đủ bề công pháp xem như nhi tử ruột rà. Sau này khi Sở gia tang hoang thì Mặc Diệp cũng nguyện theo Sở Tuân đến nơi phương bắc chịu cảnh lưu đày.

Có lẽ là y nguyện ý hầu hạ chủ tử đến hết đời không phụ phó thác của Sở Hàn Trung khi xưa lại không phụ với ơn nghĩa mà y mang nặng từ lâu.

Giữa nhân gian muôn vạn kiểu người thù tìm được một người trọng ân trọng nghĩa không màng sống chết như hắn cũng hiếm có vô cùng.

Bảy năm nơi biên ải đã chiến chinh qua bao trận lớn nhỏ võ công theo đó cũng đã đến bậc cao thâm xuất chúng.

Nhưng so qua với vài chiêu thức của hắc y nhân phía trước Mặc Diệp lại phải thầm thán phục nội công của kẻ kia. Từng đường kiếm từng chiêu quyền dứt khoát uyển chuyển lại ẩn hiện dáng vẻ quen thuộc mà khó lòng nhớ nổi.

Mặc Diệp ngay sau nhanh như thoắt tiến thẳng về phía trước định dùng một quyền mà hạ thủ đối phương. Chỉ trách mưa mịt mù ẩn hiện hình bóng nam nhân mà để từ đâu thanh kiếm sắt nhẹ lướt ngang cổ Mặc Diệp một đường đứt nhỏ.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Đôi tay gân guốc nhẹ sờ lên cổ dòng máu đỏ cũng theo ấy mà tuông dần trên bàn tay chai sạm. Khoé môi nâng nhẹ một bên đưa mắt nhìn kẻ phía trước không rời lại có chút suy tư.

Nam nhân phía trước nhướn nhẹ chân mày kiếm giơ vừa sát cổ của Mạc Diệp mắt cũng lạnh dờn hiện tia sát ý mà rằng

“Ngươi sắp chết rồi không cần biết nhiều như thế làm gì, Mặc Diệp!”

“Đùnggggg…”

Câu nói kia vừa dứt cánh cửa lớn nơi gian phòng của Sở Tuân ban nãy bỗng bật ra khỏi khung mà vỡ nát thành từng mảnh để thân ảnh vạm vỡ Sở Tuân hiện dần sau lớp màn mưa lạnh đang kề thanh kiếm sắc trước cổ Chu Tề.

Đôi mắt phượng lạnh lẽo đằng đằng sát khí nhìn một lượt kẻ trước mắt lại có cảm giác thân quen đến lạ thường.

“Bây giờ ngươi thả Mặc Diệp ra, ta sẽ thả Chu Tề. Ta nghĩ ngươi thừa biết nếu hôm nay Chu Tề chết tại Sở phủ thì kẻ chịu ảnh hưởng từ Hạ Lạc Đôn nhiều nhất là ngươi chứ không phải ta.”

Đôi chân mày trên gương mặt lạnh toát của hắc y nhân khẽ nhíu lại, tay siết chặt dần mà thầm buông lời phẫn nộ

“Chu Tề!”

Thanh âm ấy thầm cất lên mà trong lòng kẻ dưới mưa lửa giận lại sôi đến tột cùng. Chu Tề bây giờ đã trong tay Sở Tuân thì tính mạng của hắn khó bề giữ được. Sở Tuân nói đúng, nếu một mình hắn trở về thì không có vấn đề nhưng Thượng phụ đại nhân nhất định sẽ không tha cho hắn.

Mọi thứ dường như tiến triển thuận lợi, giết được Mặc Diệp thì việc ám sát Sở Tuân sẽ dễ dàng hơn gấp bội. Chỉ còn chút nữa thôi thì Mạc Diệp chắc chắn sẽ bị y hạ thủ nào ngờ lại bị Chu Tề phá đám. Thật không khỏi khiến người khác căm phẫn!

Mặc Diệp vừa nhân cơ hội chiếm lấy thế thượng phong trong tích tắc lượn cuối nhẹ lướt sáng trái thanh kiếm chân nhấm thẳng đá vào giữ bụng ngay huyệt Khí Hải của hắn.

Cơn đau như dòng điện truyền lên khối óc khiến cả người kẻ ấy yê dại mà ngã quỵ phía sau, thanh kiếm sắt chẳng còn giữ nỗi mà buông lơi miệng cũng phun ra ngụm máu đỏ thấm ướt thêm chiếc khăn che mặt đã ướt đẫm nước mưa bấy lâu.

Bỗng Sở Tuân khi ấy chẳng hiểu vì sao lại để Chu Tề lật ngược tình thế mà thục một phát vào gò má Sở Tuân để tách thanh kiếm ra khỏi cổ rồi nhanh chóng lấy cây dao gâm đã được dấu dưới cổ tay bấy lâu rạch thẳng trên vai Sở Tuân một đường để huyết dịch tuôn xuống thấm đỏ bộ y phục mỏng.

Nhân lúc Mặc Diệp vội đến chỗ của Sở Tuân mà y lao ra trước khuôn viên dìu kẻ vẫn còn đang nằm dưới mưa kia nhanh chóng tìm cách ra khỏi Sở phủ.

“Người đâu, phong toả Sở phủ nhất định phải bắt được hai kẻ đó cho ta!”

Thanh âm uy nghiêm vang lớn, trong tích tắc thị vệ của cả Sở phủ đã ở khắp nơi. Chỉ con kiến nhỏ cũng không thoát qua được nhưng chỉ tiếc lúc đó đã muộn, người muốn bắt đã cao chạy xa bay từ lâu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play