Người của Nhiếp Viên Thành thân thủ cũng vô cùng gọn lẹ, bọn họ nhanh chóng đã xử lí được hơn chục tên của đám sát thủ. Biết bản thân bị đánh lén của Phi Ưng cũng nhanh chóng phản kích khiến cho một số thủ hạ của Nhiếp gia cũng đã bị hạ gục.
“ Hoàng, Nhiên, Thụy, Dương.” Lục Tử Hàng gọi tên bốn người kia.
Họ đương nhiên hiểu ý của hắn, nhanh chóng xuất kích.
“ Tuấn Hào, Trạch Vũ, hai người cũng ra giúp sức đi.” Vương Sở Hàn thấy nhị thiếu của Lục gia cũng bị điều ra rồi nên người của mình không thể chỉ đứng nhìn, nên nói với tợ thủ của mình đi trợ giúp.
“ Vậy em cũng đi góp vui đây.” Quân nhìn Vương Sở Minh mà nói.
“ Um.” Vương Sở Minh cũng lạnh lùng gật đầu.
“ Vậy tôi cũng giúp một tay.” Hạo Xuyên cũng nhanh chóng đi theo.
Bên ngoài sân lớn, do được huấn luyện nghiêm ngặt từ bé nên những trợ thủ được điều ra đã dễ dàng giải quyết thêm được một đám sát thủ khác của Phi Ưng. Dưới tầng hầm, Thẩm Giai Giai với Hứa Diệp nhìn thấy bên ngoài những xác người nằm la liệt dưới đất cùng những vũng máu loang lổ trên đất mà hoảng sợ vô cùng. Hai người họ có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh ác liệt như vậy.
Thấy người của mình bị hạ gục quá nhiều, Lam nhăn mày lên tiếng.
“ Phế vật.”
Nói rồi ba người bọn họ bước đi nhanh chóng và trên tay còn liên tục bắn “kẹo đồng” về phía của đám Lục Tử Dương. Thấy thế, bọn Lục Tử Dương nhanh nhẹn né những thứ bằng đồng đó đang bay về phía mình và lên nòng bắn trả.
“ Người nên xuất hiện cũng nên xuất hiện rồi. Giải quyết một lần cho xong đi.” Nhiếp Viên Thành khuôn mặt trở nên lạnh lùng hơn bao giờ, trầm giọng lên tiếng.
“ Đi thôi, giải quyết một lần đi.” Vương Gia Ninh để lại câu nói xong liền quay người đi xuống đó.
“ Ninh.” Lục Tử Hàng vội vàng đuổi theo.
“ Anh Tử.” Thẩm Vũ Thần với Vương Sở Minh thấy có rời đi cũng liền đi theo.
Tất cả bọn họ xuống dưới đó, Vương Gia Ninh không hề có chút sợ hãi mà nổ súng đáp trả về phía Lam, người đi sau Lam bịt mặt kín mít chỉ để lộ hai mắt thấy cô liền lên nòng xả đạn về phía Gia Ninh. Lục Tử Hàng thấy người đó đưa đạn về phía vợ mình liền kéo cô vào lòng mình.
“ Em muốn chết hả?”
“ Không chết được.” Vương Gia Ninh cũng chỉ lạnh nhạt đáp lại chồng mình.
“ Em……” Lục Tử Hàng cũng chỉ biết cạn lời trước lời nói bá đạo của vợ mình.
“ Lam.” Vương Sở Minh chĩa súng về phía người mà mình vừa gọi tên.
“ Vương nhị thiếu, lâu rồi không gặp.” Lam thấy vậy ngừng nổ súng, nở nụ cười đầy ma mị, giọng nói của anh ta nghe vô cùng êm tai không hề phù hợp với khuôn mặt hắn chút nào.
“ Mài có phải đang hận là mài sống lâu quá rồi không?” Hàn Lăng lạnh giọng hướng súng về phía Lam.
“ Hàn nhị thiếu, vội vàng như vậy làm gì chứ?” Người tóc vàng đứng đằng sau Lam cũng tiến lên ngang hàng với Lam, khóe môi cong lên nhìn về phía Hàn Lăng.
“ Hắc.” Hàn Lăng do nãy không chú ý đến sự có mặt có mặt của cậu ta nên có chút bất ngờ.
“ Xem ra, Hàn nhị thiếu vẫn nhỡ tôi.”
Hắc định tiến lên khoác vai Hàn Lăng liền bị Vương Gia Ninh chĩa súng vào đầu. Cô lạnh lùng cất giọng.
“ Đừng đi quá phận.”
“ Vương tiểu thư vẫn xinh đẹp và kiều diễm như xưa nhỉ. Bộ quần áo bình dân này cũng không làm giảm sự xinh đẹp của cô.” Hắc giọng nói đầy trêu ghẹo, cợt nhả, vừa nói tên đó vừa liếc nhìn khuôn mặt như băng của Lục Tử Hàng.
“ Hắc, tôi khuyên cậu nên biết cẩn trọng lời nói.” Mộ Cảnh Thiên lên tiếng cảnh cáo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT