Một giọng nói đầy trăng hoa thêm chút ngạc nhiên truyền đến tai cô. Là giọng của Hạo Xuyên. Anh vừa đi giải quyết chút chuyện riêng, nên mãi mới đến được. Anh đến nơi thì cô đã gần chạm đích.

“ Hạo gia.” Vương Gia Ninh quay sang nhìn Hạo Xuyên rồi nhìn lại bộ váy trên người mình.

“ Lúc nãy đi có việc xong đến quảng trường rồi lại đến đây luôn, không có thời gian thay quần áo.”

“ Chị dâu, cừ thật đó.” Nhiên từ trên khán đài đi xuống, mở lời khen ngợi.

“ Được đấy Anh Tử.” Hàn Lăng cùng cho cô một lời khen cùng ngón cái giơ lên biểu ý.

Bọn họ xuống đến nơi, Lục Tử Hàng trút được gánh nặng trong lòng nhìn dáng vẻ đầy kiêu ngạo cùng lá cờ đang rực rỡ bay trong gió trên tay Vương Gia Ninh bất giác khóe môi hắn cong lên. Hắc Ngụy cũng đã quay về. Xuống xe ông ta lớn tiếng chỉ tay về phía Vương Gia Ninh mà hỏi.

“ Cô chơi xấu.”

Mấy người đang vây quanh Vương Gia Ninh nghe thấy tiếng nói mặt liền biến sắc quay sang nhìn Hắc Ngụy. Vương Gia Ninh bước lên, nhàn nhạt nói.

“ Không phải ông cũng đã từng nói rồi sao. Đua xe là một trò chơi không có quy tắc, không có luật, một khi đã vào cuộc đua thì không từ thủ đoạn để đạt được chiến thắng. Ngụy kim chủ, ông quên rồi.”

Lời nói của cô là lặp lại y nguyên lời nói của Hắc Ngụy năm xưa. Hai cú đâm vừa rồi của cô cũng là thay Đặng Minh trả lại cho ông ta. Hắc Ngụy sững người khi nghe được câu nói đấy.

“ Ngụy kim chủ, tôi thắng rồi. Chuyện nên làm ông cũng cần làm đi chứ.”

Trước khi tiến vào cuộc đua, hai người họ đã thỏa thuận. Nếu như cô thắng thì tất cả những tổn thất của Quảng trường sẽ do Hắc Ngụy bồi thường. Còn nếu cô thua, cô sẽ quỳ xuống trước mặt tất cả mọi người để xin lỗi ông.

“ Tiền tôi sẽ cho người đem đến cho cô.” Nói xong ông ta cùng đàn em rời đi trong sự tức tối và khó chịu.

Lần đua xe này, vị trí thứ nhất trong giới đã đổi chủ rồi.

“ Vương Gia Ninh.” Một âm thanh sắc bén, trầm lặng truyền đến tai cô.

Nghe thấy tiếng gọi cô quay đầu nhìn lại thì thấy khuôn mặt trầm xuống cùng ánh mắt sắc lạnh của Lục Tử Hàng.

“ Lục Tử Hàng.” Cô nhỏ giọng nói tên anh.

“ Về thôi.” Hắn lấy chìa khóa xe từ tay cô, kéo cô lên xe trước những ánh mắt nghi hoặc của mọi người chiếc Lamborghini rời đi khỏi trường đua.

Thấy Lục Tử Hàng rời đi, Đặng Minh với Vương Sở Minh bất giác nở nụ cười. Hai người họ biết rất rõ Lục Tử Hàng tại sao lại có vẻ mặt như vậy. Vương Sở Hàn thẩm nhủ trong lòng.

“ Xem ra, Anh Tử đã tìm được bến đỗ an toàn rồi.”

Lục Tử Hàng đã rời đi, mấy người Mộ Cảnh Thiên cũng lên tiếng rời đi.

“ Các vị, chúng tôi đi trước đây.” Mộ Cảnh Thiên lên tiếng tạm biệt mọi người. Hắn còn quay sang nói với Thẩm Giai Giai.

“ Cô đi về với anh cô đi. Khi khác tôi đến tìm cô. Bye.”

“ Bye.” Thẩm Giai Giai cũng giơ tay đáp lại. Còn Thẩm Vũ Thần đứng bên cạnh cô mặt sớm đã tối sầm lại, anh tin rằng hai người này không chỉ dừng lại ở quan hệ bạn bè.

Hoàng, Nhiên, Thụy cùng Lục Tử Dương cũng lên xe rời đi.

………

Trên đường ưu tiên của thành phố, chỉ có duy nhất một chiếc xe màu đen có logo con trâu đang phóng như bay trên đường. Vương Gia Ninh ngồi trong xe có chút cảm giác không đúng lắm. Cô tự hỏi rốt cuộc Lục Tử Hàng bị làm sao.

Trên xuống quãng đường về nhà, hai người không ai nói với ai câu nào, bầu không khí trong xe cũng vô cùng yên tĩnh, kì lạ cả Lục Tử Hàng cũng vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play