“ Lão đại.” Tiếng gõ cửa phòng chủ tịch vang lên từ bên ngoài.
“ Vào.” Vương Sở Hàn nghe thấy tiếng gõ cửa liền lên tiếng.
Cửa phòng mở ra, Trạch Vũ bước vào bên trong đặt lên bàn một tấm thiệp gì đó.
“ Lão đại, bên đó gửi thiệp tới rồi.”
Vương Sở Hàn này giờ luôn chú ý vào màn hình máy tính, nghe thấy câu vừa rồi liền chú ý lên thứ được đặt trên bàn. Anh cầm lấy tấm thiệp lên.
Tấm thiệp nhìn rất độc đáo, tấm thiệp là một màu đen tuyền, bên trên tấm thiệp còn được rải chút nhũ khiến nó trông càng lấp lánh hơn.
Mở thiệp ra là dòng chữ “ Vương Sở Hàn ” được viết bằng màu trắng, bên dưới dòng chữ đó còn là lời mời tham gia bữa tiệc và thời gian, địa điểm tổ chức tiệc.
“ Gửi đến từ bao giờ?” Vương Sở Hàn để tấm thiệp vào trong ngăn kéo bàn làm việc.
“ Mới sáng nay.” Trạch Vũ trả lời.
“ Mấy người ở căn cứ đều nhận được thư mời, chỉ có……chỉ có……” Nói đến đây, Trạch Vũ bỗng ấp úng không nói thêm.
Thấy Trạch Vũ ấp a ấp úng, Vương Sở Hàng ngẩng lên nhìn cậu, nhíu mày hỏi.
“ Chỉ có cái gì?”
“ Chỉ có thiệp của Anh tỷ là không thấy đâu?”
“ Cái gì?” Sắc mặt của Vương Sở Hàn đã không còn tốt như lúc nãy.
“ Không thấy đâu?” Anh hỏi tiếp.
“ Vâng ah. Lúc đấy, em là người mở ra và đưa thiệp cho từng người một. Chỉ có thiệp của Anh tỷ là không thấy đâu.”
“ Mọi năm không phải có sao?” Vương Sở Hàn tiếp tục hỏi.
“ Năm nào cũng có thiệp của chị ấy. Chỉ là…chỉ là năm nay không thấy.”
“ Tôi biết rồi. Cậu ra ngoài đi.” Vương Sở Hàn vừa nói vừa xua tay vừa biểu ý bảo cậu ra ngoài.
……………
Tại phòng tổng giám đốc của Phong Hoàng………
“ Tổng giám đốc.”
Một âm thanh điệu chảy nước truyền đến tai mọi người trong phòng khiến mấy người nổi da gà. Mọi ánh nhìn đều dồn ánh nhìn lên người vừa mới bước vào.
Chỉ có Vương Gia Ninh ánh mặt hờ hững nhìn người phụ nữ mặc bộ đồ công sở màu đỏ chói lọi, chiếc váy ngắn khiến Lục Tử Hàng nhíu mày. Hắn liếc mày nhìn sang biểu cảm của Vương Gia Ninh, hắn thấy cô không có biểu cảm gì liền quay nhìn vào màn hình máy tính, trầm giọng hỏi người phụ nữ kia.
“ Có chuyện gì?”
Mấy người Mộ Cảnh Thiên đến ghế ngồi hóng kịch hay phía trước. Bọn họ lén nhìn sang Vương Gia Ninh rồi thì thấm với nhau.
“ Mấy người nói xem lần này lão đại có bị chị dâu cho ngủ sofa không?” Nhiên vừa cửa vừa nói nhỏ.
“ Thật tội nghiệp lão đại.” Thụy nói xong, bọn họ khúc khích cười với nhau. Chỉ có Hoàng vẫn luôn âm thầm qua sát biểu cảm của Vương Gia Ninh.
“ Tổng giám đốc, có người gửi đồ cho anh.” Người phụ nữ đó liếc mắt nhìn sang Vương Gia Ninh cười khẩy với cô, sau đó tiến đến bên cạnh Lục Tử Hàng. Lục Tử Hàng thấy cô ta đến gần lền lạnh giọng nói.
“ Để đồ ở đó, sau đó cuốn đồ cút xéo khỏi công ty.”
Người phụ nữ kia đứng hình mất vài giây, cô ta không hiểu mình đã là sai điều gì. Mấy người Mộ Cảnh Thiên chỉ biết lắc đầu tiếc thay cho số phận của người phụ nữ đó, còn Vương Gia Ninh khóe môi cô bỗng nhếch, đáy mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
“ Tổng giám đốc tôi đã làm sai điều gì chứ?” Người phụ nữ đặt mạnh chiếc hộp xuống bàn, chất vấn hắn.
“ Đây là công ty của tôi, tôi muốn giữ ai, đuổi ai còn phải giải thích.” Lục Tử Hàng ánh mắt sắc như dao nhìn cô ta khiến ả vài phần run sợ.
“ Thụy, lôi cô ta ra ngoài. Phong sát toàn ngành.” Câu cuối của hắn nhấn mạnh từng câu từng chữ khiếm ả ta sụp đổ tức khắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT