Đến hai giờ sáng, khi thấm mệt Hứa Diệp đã ngủ quên từ lúc nào không hay, cô dựa vào vai Lục Tử Dương ngủ một cách ngon lành.

“ Đi nghỉ đi, muộn rồi.” Lục Tử Hàng cùng Vương Gia Ninh về phòng nghỉ ngơi.

“ Lục Tử Dương, phiền cậu đưa Diệp Diệp về phòng cô ấy giúp tôi.” Vương Gia Ninh nán lại.

“ Chị dâu yên tâm đi.”

Cô chính vì câu nói này của cậu mới không an tâmgiao Hứa Diệp cho cậu ta. Nhưng rồi cũng bị Lục Tử Hàng lôi về phòng ngủ.

“Chúng ta cũng đi ngủ đi. Mai còn về nữa.” Mộ Cảnh Thiên đứng dậy huých vai Thụy ra hiệu.

“ Um.” Thụy cũng đứng lên rời đi.

Lục Tử Hàng đảm nhiệm việc bế Hứa Diệp về phòng. Cô nằm trong vòng tay của cậu ngủ yên lành không hề có chút phòng bị, rụt rè như ban ngày. Lục Tử Dương nhìn cô gái nhỏ đang ngủ ngon lành, trong lòng cậu tự nhiên cảm thấy có chút phức tạp.

Đi theo dọc hành lang, ở cuối dãy là phòng của Hứa Diệp. Mở cửa phòng, cậu nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, tháo giày đắp chăn cẩn thận cho cô. Lúc đang định đứng dậy rời đi, Lục Tử Dương bị một vòng tay ôm cổ kéo cậu nằm xuống. Là Hứa Diệp ngủ mớ ôm lấy cậu.

“ Tại….tại sao……?” Cô nói rất nhỏ.

Lục Tử Dương bị kéo xuống giường có chút bất ngờ, cậu định hình lại nhìn người con gái với đường nét khuôn mặt thanh tú, nhẹ nhàng nhịp tim cậu đạp có chút nhanh. Lục Tử Dương gỡ tay cô ra khỏi người mình, nhưng cô lần nữa nắm chặt lấy tay cậu.

“ Đừng đi. Đừng…đi.” Cô tiếp tục nói mớ.

Lục Tử Dương nhìn cô có chút bấc lực.

“ Được, không đi.” Cậu nhẹ nhà xoa đầu cô.

Tại phòng tân hôn…….

“ Lục Tử Hàng, nếu anh dám đụng với tôi anh chết với tôi.” Vương Gia Ninh quay sang người đàn ông đang nằm bên cạnh mình, giọng đầy cảnh cáo.

“ Tôi không có hứng thú với thân thể của em.” Hắn hờ hứng nhắm mắt, đáp lời cô.

“ Tốt nhất là như vậy.” Cô cũng nhắm mắt lại nhưng không sao ngủ được.

“ Lục Tử Hàng, anh nghĩ em trai anh và Diệp Diệp có mối quan hệ gì.” Cô không ngủ được, quay sang hỏi Lục Tử Hàng.

“ Không biết.” Hắn lạnh lùng trả lời.

” Rốt cuộc hai người họ có quan hệ gì?” Cô tự hỏi trong lòng.

Sáng hôm sau………………

“ á á á á á á.” Tiếng hét của Hứa Diệp đánh thức Lục Tử Dương.

Hắn day day tai, mở mắt tỉnh dậy.

“ Em hét cái gì chứ?”

“ Tại….tại….tại sao anh lại ngủ ở đây?” Cô ngồi bên mép giường, lấy chăn che lấy người, giọng sợ hãi.

“ Hôm qua có một con mèo trắng giữ tôi lại không cho tôi rời đi.” Lục Tử Dương chống tay, giọng nói bông đùa.

“ Lại còn nói gì mà đừng đi các kiểu nữa.” Hắn nhìn cô ánh mắt mang chút ý cười.

“ Tôi……tôi……tôi…” Cô lùi người về sau, và suýt nữa ngã ngửa người xuống đất.

May có Lục Tử Dương phản ánh kịp kéo cô lại. Cô mở mắt ra thấy mình đang nằn trên người Lục Tử Dương, mặt cô đỏ bừng, vội vàng rời đi.

“ Em đi đâu?” Ra đến cửa cô bị tiếng gọi Lục Tử Hàng làm dừng lại.

Dừng lại một lúc, Lục Tử Dương nói tiếp.

“ Thay quần áo đi, thu dọn đồ đạc tôi đợi em ở thang máy.” Hắn đặt xuống chân cô một đôi dép, ra hiệu cho cô đi vào. Lục Tử Dương rời đi.

Khoảng hơn 15 phút sau, cô đi ra thang máy liền thấy có một bóng hình cao lớn đang đứng đó. Lục Tử Dương nghe thấy có tiếng động liền quay lại, đập vào mắt là hình ảnh một người con gái mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, mái tóc xoăn được xõa ra càng tăng thêm vẻ đẹp thuần khiết của cô.

“ Mọi người đâu rồi?”

“ Họ đang ở dưới đợi rồi.” Lục Tử Dương lấy chiếc vali từ tay Hứa Diệp.

Dưới sảnh khách sạn……

Thấy bóng dáng của hai người Lục Tử Dương – Hứa Diệp đang đi đến, Nhiên lên tiếng.

“ Hai người làm gì mà lâu quá vậy? Tôi đợi đến mòn hết đuýt rồi đây này.”

Tập hợp đủ người, bọn họ lên xe đi ra chỗ những chiếc trực thăng đã đợi sẵn quay về thành phố thân quen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play