Một tiếng sau, tại gara của Kinh Thường Uyển, chiếc Lamborghini Veneno bản giới hạn phóng như bay ra khỏi biệt thự.
………..
Quảng trường N Way nằm giữa trung tâm thành phố Nam Hải, là nơi những cậu ấm cô chiêu của các gia tộc lớn nhỏ tại thành phố này đến để tiêu tiền cho những cuộc ăn chơi, vui vẻ của họ.
Một chiếc Ferrari 488 dừng lại trước cổng cửa Quảng trường N Way. Bước xuống từ trên xe một cô gái mặc bộ đồ thể thao, tóc búi cao nhìn đơn giản nhưng lại vô cùng cuốn hút.
Cô đưa chìa khóa xe cho bảo vệ liền trực tiếp tiến vào bên trong quảng trường.
Vào đến bên trong, những tiếng nhạc kết hợp với đèn trên cao liên tục nhấp nháy và thay đổi màu sắc khiến cho không gian trông chở nên huyền ảo.
Tiếng hò vang cùng những điệu nhảy phiêu theo nhạc cũng góp phần làm cho không gian trở nên sôi động.
Người con gái tiến vào đi thẳng lên khu vực dành cho khách vip, dọc theo hành lang bước vào căn phòng nằm ở cuối dãy hành lang. Chờ cô là hai người đàn ông đang nhâm nhi cốc rượu trên tay, thấy cô đến một người liền hạ cốc rược trên tay xuống lên tiếng.
“ Đến rồi à. Bảo bối nhỏ, qua đây ngồi. Đợi em lâu quá đấy.”
“ Anh cả, anh hai.” Cô gái lên tiếng chào hỏi hai người đàn ông.
Hai người ngồi bên trong chính là đại thiếu và nhị thiếu của gia tộc họ Vương.
“ Anh Anh Tử, có muốn làm một ly không?” Đại thiếu gia – Vương Sở Hàn lên tiếng hỏi em gái mình.
Không sai, người con gái được hai người đàn ông gọi với những tên thân mật kia chính là cành vàng lá ngọc được cả nhà họ Vương nâng như trứng hứng như hoa – Vương Gia Ninh.
Cô còn có cái tên khác là Lưu Anh. Cái tên này được anh hai Vương Sở Minh của cô đặt cho.
“Không cần đâu, em lái xe đến đây.” Vương Gia Ninh tiến vào bên trong phòng, ngồi kế bên anh hai lười biếng lên tiếng trả lời.
“ Được thôi. Mà em về từ khi nào?”
“ Hôm kia.” Cô vừa xiên miếng dưa hấu vừa trả lời anh cả.
“ Lần này về có đi nữa không?”
“ Lần này em về chắc sẽ không đi nữa.”
“Vậy có quay lại tổ chức không?” Vương Sở Minh ngồi bên cạnh lên tiếng.
“Chắc là có” Vương Gia Ninh uể oải lên tiếng.
……….
Chiếc xe Lamborghini Veneno sau khi đi ra từ gara của Kinh Thường Uyển, liền một mạch phóng thẳng ra ngoài ngoại ô tiến thẳng vào khu rừng rậm rạp phía trước.
Băng qua khu rừng, trước mặt là khu căn cứ địa do Lục Tử Hàng đứng đầu. Hắn dừng xe lại, tiến vào bên trong căn cứ.
Vừa vào đến bên trong, hai hàng người như biết trước hắn sẽ đến đứng chờ sẵn từ lâu. Thấy Lục Tử Hàng đến, đồng thanh lên tiếng.
“ Lão đại.”
Âm thanh khiến người khác khiến người khác thấy đau đầu. Lục Tử Hàng không chịu được lên tiếng.
“ Phản hết rồi à? Các người chào hay các người quát tôi đấy.”
Mấy người xung quanh khi nghe thấy câu nói đó liền ngơ luôn. Họ không phải chỉ là muốn chào mừng người đứng đầu trở về thôi sao. Sao lại bị mắng rồi.
Bốn người đàn ông đứng trên tầng 2 quan sát những chuyện xảy ra ở dưới sảnh, một người trong số họ không nhịn được mà lên tiếng.
“ Lục Tử Hàng, cậu có thôi cái tính xấu của cậu đi không?”
“ Đám người bọn họ chỉ là muốn chào mừng cậu quay về thôi. Có cần như vậy không?”
“ Không cần quản cậu ta, mọi người giải tán sau đó ai về phòng người đấy nghỉ ngơi đi.”
Mọi người ở dưới nghe thấy vậy ngập ngừng một lúc rồi cũng tản ra ai về phòng người đấy.
Lục Tử Hàng đi lên tầng 2 tiến đến chỗ 4 người đàn ông đang đứng, bực dọc lên tiếng
“ Mộ Cảnh Thiên, từ khi giao căn cứ cho cậu, nó sắp loạn hết đến nơi rồi.”
Người vừa lên tiếng trách mắng người mà cả cái Nam Hải này chỉ mới nghe tên thôi đã khiếp sợ kia là Mộ Cảnh Thiên.
Mộ Cảnh Thiên là cậu ấm nhà họ Mộ cũng là anh em tri kỉ của Lục Tử Hàng. Đồng thời Mộ Cảnh Thiên cũng là một sát thủ của tổ chức.
Thấy Lục Tử Hàng đi lên, ngoài Mộ Cảnh Thiên thì ba người còn lại lên tiếng chào hỏi.
“ Lão đại.”.
||||| Truyện đề cử:
Hổ Tế |||||
“ Lão đại.”
“ Lão đại.”
Lục Tử Hàng chỉ lạnh nhạt “Ừm” một tiếng. Sau đó, cả năm người cùng tiến vào bên trong phòng họp.
……..
*/tinh tinh/
*/tinh tinh/
Tiếng thông báo tin nhắn dồn dập được phát ra từ điện thoại của Vương Gia Ninh. Cô lười biếng mở điện thoại thì thấy tin nhắn của cô bạn thân mình đang hàng loạt được gửi đến.
Vương Sở Minh lên tiếng
“ Anh Anh Tử, nếu em quay lại cũng không tránh khỏi việc phải tham gia nhiệm vụ, sẽ gặp nguy hiểm. Không sợ sao?”
“ Vương nhị, anh nghĩ em sẽ sợ sao?”
“ Cũng đúng, em vào tổ chức lâu như vậy cơ mà.” Vương nhị ngồi bên nhún vai, cầm cốc rượu đang uống dở lên uống nốt.
“ Thế quảng trường này thì sao?”
Quên không nói, cái Quảng trường to bự tọa lạc giữa trung tâm thành phố, nơi chào đón những ông to bà lớn, những cậu ấm cô chiêu đến ăn chơi giải trí này không phải của ai khác mà chính là của đại tiểu thư nhà họ Vương – Vương Gia Ninh.
“ Quảng trường em vẫn có thể quản lý, nếu bận quá thì giao cho Gia Gia là được rồi.”
Nơi này không chỉ có quán bar, mà còn có nhiều những hình thức giải trí khác như: bi-a, bắn súng, tập gym. Tuy đây là nơi cho các cậu ấm cô chiêu đến giải trí nhưng nơi này chưa từng xảy ra tệ nạn xã hội. Nếu có người dám làm trái luật của Quảng trường thì hậu quả phải tự gánh lấy.
“ Vậy ngày mai em sẽ đến tổ chức.”
“ Anh cả, anh hai, không còn chuyện gì thì em đi trước đây.” Vương Gia Ninh tắt điện thoại, thu dọn đồ của mình chuẩn bị rời đi.
“ Đi rồi sao? Mới ngồi mà.” Vương đại quyến luyến lên tiếng.
“ Em còn tý chuyện cần giải quyết.”
“ Được thôi. Hôm khác tụ tập.”
“ Được. Vậy em đi trước đây. Hai anh cũng về sớm đi.”
“ Ừm. Bye”
“ Bye”