Lục Tử Hàng được đưa đến bệnh viện dưới sự hộ tống của Lục Tử Dương, Mộ Cảnh Thiên và Tiểu Thụy.
….
“ Tiểu Anh Tử quay về rồi sao?” Người đang ngồi trên cao kia là Kim chủ của nơi này – Đặng Minh.
“ Vâng.” Cô nghiêm túc trả lời.
“ Về rồi thì tốt.”
“ Anh Tử à, ta nói cho con biết những chuyện đã qua rồi thì cứ cho nó qua đi, đừng cứ mãi canh cánh trong lòng. Như vậy chỉ khiến bản thân con thêm mệt mỏi mà thôi.” Đặng Minh trầm giọng nói với cô.
Nghe thấy câu nói ấy, cả Kim đường đều rơi vào yên lặng, bầu không khí u ám.
“ Con biết rồi.” Cô lên tiếng phá tan bầu không khí.
“ Anh Tử, ta nghe nói con với đại thiếu gia Lục gia sắp kết hôn.” Ông chuyển chủ đề để phá tan bầu không khí u ám kia.
“ Gì cơ? Anh Tử, em kết hôn với tiểu tử đó á?” Hàn Lăng nghe xong đứng bật dậy nói lớn.
Âm thanh chói tai khiến Vương Gia Ninh khó chịu lên tiếng.
“ Hét to như vậy làm gì chứ?”
“ Hai ba tháng sau em kết hôn. Mọi người nhớ nhé, cả Kim chủ nữa nhé.” Cô hờ hững lên tiếng.
“ Vậy là bảo bối yêu quý nhà chúng ta sắp gả đi rồi.” Kim chủ giọng điệu có chút trêu đùa ánh mắt rơi trên người cô mà lên tiếng.
“ Được, hôm ý chúng ta một người cũng không thiếu.” Thẩm Vũ Thần tiến đến khoác vai cô lên tiếng.
“ Muốn quà gì? Hạo gia tặng em.” Hạo Xuyên cũng góp vui.
“ Bỏ bàn tay thối của các cậu ra khỏi em gái tôi.” Vương Sở Hàn tiến đến gạt tay hai người kia ra.
Bầu không khí cũng trở nên vui vẻ, đầy tiếng cười.
*/reng reng/
*/reng reng/
Tiếng điện thoại của Vương Gia Ninh reo lên làm mọi sự chú ý đều đặt trên chiếc điện thoại.
“ Alo. Ai vậy?”
“ Alo. Chị dâu, là em.” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói của Thụy.
“ Là cậu à? Có chuyện gì vậy.” Cô nhận ra giọng nói của Tiểu Thụy, hỏi cậu có chuyện gì mà nửa đêm gọi điện.
“ Lão đại…..Lão đại, anh ấy trúng đạn rồi.”
“ Gì cơ?” Cô nhíu mày khi nghe được câu trả lời.
“ Địa chỉ?” Hoàn hồn, cô hỏi cậu.
“ Bệnh viên Thiên Hằng.” Tiểu Thụy cũng lập tức nói địa chỉ.
Tít……..tít…
Chưa kịp nói hết cậu đã nghe thấy tiếng tít tít ở đầu dây bên kia.
“ Xuyên ca, vứt em mượn chiều khóa xe.” Cô gấp rút lấy áo khoác rời đi.
“ Có chuyện gì vậy?” Vương Sở Minh này giờ im lặng liền tiến lại lên tiếng.
“ Lục Tử Hàng ăn đạn rồi.” Cô vừa mặc áo khoác vừa trả lời.
“ Kim chủ, con đi trước đây. Em đi trước đây.”
“ Đi đi.”
Cô lấy chiều khóa từ tay Hạo Xuyên xuống tầng hầm lấy xe. Chưa đầy hai phút, một con Bentley Mulliner Bacalar phóng như bay ra khỏi căn cứ đến bệnh viện.
Bệnh viện Thiên Hằng, hai người Hoàng Nhiên cũng đã đến.
“ Lão đại sao rồi?” Hoàng chạy đến chỗ của ba người kia lo lắng hỏi.
“ Vẫn ở trong.” Mộ Cảnh Thiên hất hàm về phía phòng cấp cứu vẫn đang sáng đèn nhàn nhạt lên tiếng.
“ Yên tâm, anh ấy không chết được đâu.” Lục Tử Dương vừa nhìn điện thoại vừa lên tiếng.
“ Tôi đi đón chị dâu.” Tiểu Thụy rời đi, ra đón Vương Gia Ninh.
Cậu ra đến nơi thì cũng là lúc chiếc xe của cô dừng lại. Tiểu Thụy nhìn chiếc xe cũng không bất ngờ, liền giơ tay ra hiệu với cô.
“ Chị dâu.”
“ Lục Tử Hàng đâu?” Cô điềm tĩnh tiến lại.
“ Anh ấy đang cấp cứu.” Hai người di chuyển tới trước cửa phòng cấp cứu.
Thấy cô có người bất ngờ trước vẻ đẹp yêu kiều mĩ miều có chút ma mị kiêu ngạo của cô, cũng có người không bất ngờ vì đã gặp cô mấy lần điển hình như Nhiên.
Cậu ta định tiến tới khoác vai cô liền nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của Thụy ca với lời nói sắt đá của Hoàng.
“ Nhiên.”
Cậu nhận thấy mình đã làm sai liền thu lại hành động của mình, nghiêm chỉnh chào hỏi.
“ Chào em gái Ninh.”
“ Nhiên…” Lời nói đe dọa lần nữa vang lên.
“ À… Chào chị dâu.” Cậu nhận thức được mình đã sai.
Ba người kia cũng lần lượt chào hỏi, giới thiệu.
“ Chào chị dâu, em là Hoàng.”
“ Chào, tôi là ‘bẹt fen’ của chồng tương lai cô – Mộ Cảnh Thiên” Mộ Cảnh Thiên cợt nhả lên tiếng.
Cuối cùng là Lục Tử Dương, cậu đi ra từ trong một góc lại chào hỏi.
“ Chào chị dâu, em là Lục Tử Dương.”