Tại Kinh Thường Uyển……
Mạnh Thanh sau khi thấy con trai mình về liền vui mừng chạy ra cửa đón.
“ Ây da, bảo bối của ta con giỏi quá.” Bà vui mừng ôm đứa con trai của mình vào lòng.
“ Mẹ bỏ ra.” Hắn khó chịu lên tiếng.
Hai người vào trong nhà nói chuyện.
“ Tháng sau con kết hôn.” Hắn mệt mỏi lên tiếng.
“ Mẹ biết, vậy bao giờ gặp nhà thông gia? Ngày bao nhiêu tổ chức hôn lễ? Tổ chức ở đâu? Hai đứa chụp ảnh cưới chưa?” Bà dồn dập hỏi hắn.
“ Được rồi.” Hắn nghe câu hỏi của mẹ mình mà đầu quay như chong chóng, vội vàng cản lại.
“ Ngày mai mẹ rảnh không? Đi gặp nhà cô ấy, nhà hàng con đặt sẵn rồi, cũng bảo nhà họ rồi.”
“ Rảnh, đương nhiên là rảnh. Mấy giờ? Con có chuẩn bị quà cáp chưa?”
“ Tối mai 8 giờ, con về đón mẹ. Chưa có quà gặp mặt, mẹ mua đi. Thẻ còn tiền không?” Hắn nhăn mày trả lời mẹ mình.
“ Còn, đương nhiên là còn. Còn quà gặp mặt cứ để mẹ, đi nghỉ sớm đi mai còn gặp nhà thông gia.”
“ Vậy con đi nghỉ đây, mẹ cũng nghỉ sớm đi.”
………
Tại biệt thự của Vương gia…..
Vương Gia Ninh phóng thẳng chiếc xe vào gara, đỗ xe cô uể oải tiếng vào nhà liền thấy ba cái mặt đen như đít nồi đang ngồi trên sofa.
“ Vương Gia Ninh, em qua đây.” Vương Sở Minh giọng nói đầy sát khí vang lên phá tan bầu không khí.
Cô tiến lại chỗ 3 người đàn ông ngồi kế bên anh hai, lên tiếng chào hỏi.
“ Ba, anh cả, anh hai.”
“ Ba về từ khi nào vậy?”
“ Vương Gia Ninh chuyện kết hôn với Lục Tử Hàng là sao?” Người đàn ông ngồi ở vị trí gia chủ với giọng trầm lên tiếng.
“ Thì là kết hôn đó ba. Con với Lục Tử Hàng sẽ kết hôn vào tháng sau.” Cô lười biếng trả lời cha mình.
Người đàn ông ngồi ở vị trí gia chủ kia chính là Vương Thiên Chính.
“ Con biết cậu ta là người như thế nào không mà bảo kết hôn với cậu ta.” Ông không thể nhịn được nữa mà vội vàng chất vấn đứa con gái cưng mình.
“ Em biết Lục Tử Hàng tàn nhẫn như thế nào không? Em hiểu cậu ta được bao nhiêu phần chứ?” Anh cả tiếp lời bố mình.
“ Anh Tử, em thật sự muốn kết hôn với Lục Tử Hàng?” Anh hai ngắn gọn hỏi cô.
“ Um” Cô nhìn thẳng vào mắt Vương Sở Minh trả lời.
Ba người nghe được câu trả lời mà tức đến xì khói. Cạn lời.
“ Chuyện kết hôn là chuyện đại sự, không phải trò vui đâu Anh Tử à. Đó là hạnh phúc cả đời của con đấy.” Vương Thiên Chính từ từ giải thích mong cô hiểu ra.
“ Con biết. Chuyện kết hôn của con, con sẽ có trách nhiệm. Mọi người không cần lo lắng. Con đã trưởng thành rồi, biết được đâu là nên hay là không nên rồi.” Cô nhẹ nhàng trả lời ba mình.
Vương Thiên Chính rơi vào tuyệt vọng trước đứa con gái, đứa em gái bướng bỉnh, cứng đầu.
“ Được, vậy em sẽ không hối hận?” Anh hai hỏi cô.
“ Không hối hận.” Cô trả lời một cách chắc nịch.
“ Được. Bao giờ tổ chức hôn lễ?” Vương Sở Minh tiếp tục hỏi.
“ Cái gì cơ? Con bị dở à Sở Minh? Sao lại đồng ý cho nó kết hôn.” Vương Thiên Chính với vẻ mặt đầy hỏi chấm nhìn Vương Sở Minh.
“ Anh Tử đã lớn rồi. Con bé sẽ phải có trách nhiệm với chính mình.”
“ Cảm ơn anh hai. Ngày kết hôn thì chưa định nhưng tối mai 8 giờ tại nhà hàng Hoàng Gia hai nhà gặp mặt.” Cô nhàn nhạt lên tiếng.
……..
Tại nhà hàng Hoàng Gia……..
“ Nhanh lên, chỗ kia, chỗ kia nữa thu dẹp gọn gàng vào……..”
Tiếng quản lý Triệu vang vọng khắp nơi.
“ Hôm nay chúng ta sẽ chào đón hai gia tộc đứng đầu phải cho họ thấy chúng ta chính là nhà hàng hàng đầu ở thành phố này.” Đích thân giám đốc của nhà hàng cũng ra giám sát.
Một lúc sau, trước cửa nhà hàng hai chiếc Rolls-Royce Ghost của Lục gia cùng một chiếc Rolls-Royce Phantom do Vương Sở Hàn lái và chiếc Mercedes G-Class do Vương Sở Minh lái đã dừng lại trước cửa lớn của nhà hàng Hoàng Gia.
Tất cả cùng xuống xe, tiến về phía cửa vào.
“ Vương lão gia, xin chào.” Mạnh Thanh mặc một chiếc sườn xám màu đen tôn lên vẻ đẹp mặn mà của bà, bà tười cười đến bắt tay chào hỏi với Vương Thiên Chính.
“ Chào bà, Lục phu nhân.” Vương Thiên Chính cũng lịch sự chào hỏi.
“ Chúng ta vào trong đi.” Mạnh Thanh mở lời.
Tất cả cùng tiến vào trong, thấy họ vào tất cả phục vụ của nhà hàng đã chờ trước cửa cúi chào. Thấy họ giám đốc Hà của nơi này niềm nở tiếp đón.
“ Ôi da, hoan nghênh Vương lão gia, Lục phu nhân. Mời các vị đi lối này.”
Họ được dẫn vào một căn phòng được trang trí theo lối cổ xưa nhưng cũng rất hiện đại.
“ Các vị mời.”