Đoạn đường trước mặt này không giống hướng về khách sạn. Lục Niệm Từ nhìn anh.
“Anh lộn đường rồi.”
Giang Tùy không nói gì nâng chân lên đạp cánh cửa trước mặt ra.
“Giang Tùy!”
Lục Niệm Từ có chút không tự nhiên với sự tối tăm và lạ lẫm. Mặc dù vẫn được anh bế trên tay cứ như là một công chúa.
Ánh đèn loé lên. Nơi này không phải gọi là lớn. Mọi thứ xung quanh khá sạch sẽ tuy nhiên cũng không có vật dụng gì nhiều. Chiếc giường ngủ khá lớn, ghế sofa và bàn trà nhỏ. Xung quanh đều trải thảm nhung.
“Nơi này… A…”
Cô chưa kịp hỏi đã bị anh ném lên chiếc giường trước mặt. Tuy nhiên, không hề đau một chút nào lại rất êm ái.
Giang Tùy cởi áo khoác, cúc áo sơ-mi, thắt lưng… Rất thuần thục không một động tác thừa.
Lục Niệm Từ ngồi dậy.
Nhưng chưa xuống được giường đã bị anh áp xuống lần nữa. Càng không có cơ hội nói được lời nào cả vì đôi môi đã bị anh chiếm lấy.
Bàn tay nhỏ áp lên đỉnh đầu, chân anh chen giữa hai chân cô. Giờ cô chạy đằng trời cũng không thoát được.
Nụ hôn cuồng nhiệt kết thúc. Lục Niệm Từ cố gắng hít lấy không khí.
“Giang Tùy, em chưa tắm.”
“Làm rồi anh tắm giúp em.”
Lục Niệm Từ nghe từ “làm” một cách nhàn nhã từ anh, cô thật sự không có từ nào để nói với Giang Tùy.
“Anh muốn giết người hửm.”
“Chết trong sung sướng cũng là một cách hưởng thụ. Em nghe đúng không.”
“…” Lục Niệm Từ. Đúng cái đầu anh.
Cô cố giãy dụa, miệng nhỏ cố gắng thuyết phục.
“Em… Giang Tùy! Ngày mai em việc nữa.”
“Em đang nói hợp đồng với Giang tổng à. Dù có đợi đến mười hai giờ khuya cũng không dám nói lời nào.”
Cô không hơi đâu để tâm đến lời nói của anh.
“Em… Ưm… Đừng cắn… Giang Tùy.”
Lời vừa dứt thì quần áo trên người cô đã bị xé toạc ném sang một bên. Cả hai cơ thể dán chặt vào nhau không một mảnh vải.
Càng nói anh lại càng cuồng nhiệt hơn. Chăm sóc từng tất da thịt mịn màng của cô.
Lục Niệm Từ bị anh kích thích đến cả người cong lên. Từng âm thanh rên rỉ cũng thốt ra khỏi miệng. Tay cô cào lên lưng anh.
Giọng Giang Tùy khàn khàn do dục vọng.
“Niệm Từ! Cơ thể em lúc nào cũng thành thật như vậy, nhiệt tình như vậy.”
“Ưm… Đừng nói…”
Những âm thanh ngắt quãng bởi những cú thúc mạnh mẽ của anh.
[…]
Không ngoài dự đoán, lúc cô tỉnh giấc đã hơn hai giờ chiều. Đơn giản vì tên sói đói này hành cô cả một đêm rồi.
Lục Niệm Từ kéo chăn ngồi dậy, nhìn xuống quần áo tả tơi trên nền gạch mà sắc mặt không biết nên nói gì luôn.
“Giang Tùy!”
Vừa gọi thì đã xuất hiện ngay lập tức. Vẻ mặt vô tội khiến cô thật sự là tức chết.
Cô nhặt chiếc váy lên.
“Đây là gì?”
“Váy đêm qua em mặc.”
“Còn bây giờ?”
Giang Tùy đưa tay cầm lên.
“Vẫn còn hương thơm trên người em.”
Lục Niệm Từ lườm anh một cái. Câu trả lời chẳng đâu vào đâu.
“Chiếc váy bị kẻ điên nào xé rách đêm qua. Anh nghĩ xem em nên xử tên đó thế nào? Còn nữa, em ra ngoài bằng cách gì.”
Giang Tùy thật sự rất nghiêm túc nhìn cô, anh khẽ nuốt nước bọt.
“Em không mặc càng đẹp.”
“Giang Tùy!”
Lục Niệm Từ nghiến răng nghiến lợi.
“Đợi anh một chút.”
Vừa đi đến cửa còn quay đầu lại.
“Anh nói thật mà. Nếu sau này ở nhà, em không mặc càng tốt. Không cần tốn thời gian xé nó. Trực tiếp làm sẽ…”
Lục Niệm Từ ném chiếc gối về phía cửa.
Giang Tùy đón lấy, cười rất tươi. Còn mặt dày đi vào mở lần nữa, đặt chiếc gối lên giường.
“Anh nói thật.”
“Giang Tùy!”
Lần này, anh thật sự mới ra ngoài đóng cửa lại.
Lục Niệm Từ với tay lấy điện thoại.
Tin nhắn, cuộc gọi nhỡ vô số, cô thở dài. Chắc chắn là Giang Tùy đã chuyển sang im lặng để cho mình ngủ đây mà. Lúc này, cô mới nhìn rõ căn phòng này… Dường như có chút quen.
Cánh cửa mở ra lần nữa.
Giang Tùy bước vào với túi xách đựng quần áo còn cả giày để phối cùng, túi còn lại chính là… Cô vờ không để ý đến nó.
Nhưng câu nói gợi đòn của tên gây án lại vang lên.
“Đồ lót này rất đẹp nếu em mặc. Cũng rất dễ để cởi nó ra không tốn sức để xé nó.”
“Giang Tùy! Anh có thể nói đến chuyện khác không. Suốt ngày chỉ nghĩ đến… Tốt nhất là anh nên im lặng.”
Giang Tùy bĩu môi lẩm bẩm.
“Không nghĩ đến làm em thì sẽ ngủ không được. Chắc em đã bỏ bùa anh rồi.”
“…” Lục Niệm Từ. Rồi là nói nhỏ dữ chưa.
Hít sâu một hơi, cô lấy túi xách từ tay anh bước vào trong phòng tắm.
Giang Tùy nhìn theo liếm môi, ánh mắt say mê.
“Đúng là Niệm Từ! Giận cũng đáng yêu như vậy.”
Lục Niệm Từ vào trong tắm rửa thay quần áo. Nhưng khi nhìn mình trong gương, khắp nơi trên người đều là vết tích do trận chiến đêm qua để lại mà đỏ mặt.
“Giang Tùy chết tiệt! Đã bảo hôm nay mình có việc mà còn…”
Cửa phòng tắm mở ra.
Giang Tùy bước vào vòng ôm lấy eo nhỏ, cằm tựa vào hõm vai cô.
“Niệm Từ!”
Lục Niệm Từ rụt cổ lại.
“Anh đừng nháo nữa. Anh xem đã bảo đêm qua đừng cắn vậy mà… Người ta phát hiện thì sao.”
“Không phải do em à. Vừa thơm, vừa mềm lại vừa ngọt. Không cưỡng lại được.”
Lời nói luôn đi đôi với hành động, tay từ eo nhỏ lần mò lên trên.
“…” Lục Niệm Từ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT