“Haha… Tiểu tổ tông! Xem như anh trai nói sai. Ai may mắn. Đúng là ai may mắn mới…Á…”
Giang Bình khóc không ra nước mắt, ôm một bên mắt.
“Tiểu tổ tông của tôi ơi. Ai làm cậu khó chịu lại trút vào người tôi vậy. Mai tôi còn có cuộc hẹn với đối tác nữa đó.”
Ánh mắt lạnh lẽo cứ như nhìn kẻ thù không bằng. Giang Bình nuốt nước bọt.
“Haha… Đùa thôi, đùa thôi.”
Gianh Tùy liếc xéo anh ta một cái bước lên tầng.
“…” Giang Bình. Số tôi xui xẻo như vậy chứ.
Giờ thì biết tại sao ai cũng gọi là tiểu tổ tông rồi nha.
Quản gia vừa chạy vào vì lúc nãy nghe thấy tiếng thét chói tai. Vừa nhìn thấy đại thiếu gia của mình không nhịn được cười. Một bên mắt bầm tím… Ai làm thì cũng không cần hỏi nữa.
“Để tôi đi lấy trứng gà.”
“…” Giang Bình.
Anh ta liền lấy điện thoại ra ấn gọi đi.
“Ba mẹ! Tên nhóc xấu xa đó vừa trở về thì mắt con đã thành như vậy.”
[Ba mẹ đi công tác rồi. Con chịu thiệt thòi một chút.]
“…” Giang Bình.
Tính tình của tên nhóc này từ nhỏ đã không giống ai rồi. Mới được yên ổn một thời gian khiến bản thân anh ta quên mất rằng mình còn một đứa em trai. Mà đứa em trai này… Ngày mai, gặp đối tác trong bản mặt này sao.
[…]
Quay lại khách sạn.
Lục Niệm Từ nhìn thời gian trên đồng hồ đã hơn mười giờ đêm.
Tiếng chuông cuộc gọi video quen thuộc vang lên
Cô nhìn sang.
“Em nghe!”
[Niệm Từ!]
Lục Niệm Từ nhìn bên trong màn hình… Nơi này, không phải là nhà của mình. Mà Giang Tùy như đang bước đi.
“Anh đang ở đâu vậy?”
[Tất nhiên là không ở nhà. Anh đang ở…]
Tiếng gõ cửa vang lên.
Lục Niệm Từ cứ nghĩ là Trần Oanh đang ở bên ngoài. Vì vừa rồi, cô có nhờ chị ấy sửa lại một số văn kiện.
“Anh đợi em một chút!”
Cạch! Tiếng mở cửa vang lên.
Lục Niệm Từ sững sờ, điện thoại vẫn vang lên hơi thở của cả hai.
Giang Tùy dang tay ra.
Lục Niệm Từ không thể tin anh lại đến đây. Hóa ra, anh không gọi hay nhắn tin cho mình là vì sự xuất hiện bất ngờ này đây.
Cô mỉm cười, ôm chầm lấy anh.
Giang Tùy hôn lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng bế cô lên.
Bước vào trong, anh đá cánh cửa đóng lại.
Lục Niệm Từ cũng không còn quá xa lạ với kiểu ôm bất ngờ của anh.
“Giang Tùy! Sao anh biết em ở đây?”
Giang Tùy không vội trả lời, áp cô lên ghế sofa. Đầu tựa vào hõm vai cô có chút tủi thân.
“Niệm Từ! Anh rất nhớ, rất nhớ em.”
Lục Niệm Từ mỉm cười.
“Giang Tùy!”
Nghe cô gọi, anh ngẩng mặt lên nhìn cô.
Lục Niệm Từ vòng tay qua cổ anh áp lên môi.
Tất nhiên, Giang Tùy từ bị động thành chủ động. Tay anh đặt sau gáy cô, đầu lưỡi nóng ẩm rất nhanh đã chiếm thế thượng phong càng quấy trong khoang miệng cô. Bàn tay thon dài đẹp đẽ cũng không hề yên phận một chút nào. Chiếc váy đã bị vén lên, cảm giác nóng ấm, tê dại bắt đầu lấn át cảm xúc.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Cơn say tình Giang Tùy mang đến cho Lục Niệm Từ vừa đốt cháy đã bị dập tắt.
Lục Niệm Từ cố gắng đẩy anh ra.
“Giang Tùy! Đừng mà.”
Giang Tùy ánh mắt mất mát nhìn cô.
“Ngoan, trốn vào trong đi. Em có chút việc.”
Cô xoa xoa mặt anh dỗ dành.
Giang Tùy thở dài đứng dậy đi vào trong. Anh ghét cảm giác này.
Lục Niệm Từ chỉnh lại quần áo của mình, thấy anh vẫn còn đứng ở phía giường. Cô đi đến đẩy anh vào trong phòng tắm.
“Không được tự ý ra ngoài. Hiểu không?”
Giang Tùy thở dài, bắt đắc dĩ gật đầu.
“Em muốn thế nào cũng được.”
Nghe câu này, cô lại thấy đau lòng.
Cô bước ra ngoài, đi về phía cửa nhưng không vội mở mà nhìn về phía Giang Tùy.
Xác định là không ai phát hiện ra anh cô mới nhìn qua mắt mèo.
Lần này, người phía trước thật sự là Trần Oanh.
Cô mở cửa ra.
Nhưng phía sau Trần Oanh lại có thêm một người.
“Chào em Niệm Từ!”
Không ai khác là Tống Nam.
“Chào đàn anh.”
Trần Oanh liền giải thích vì ánh mắt Lục Niệm Từ rõ ràng không thích sự xuất hiện của người này.
“Anh Tống đây không ngờ lại thuê cùng dãy phòng với chúng ta. Lúc chị vừa đến liền thấy anh ấy. Biết em ở đây nên muốn chào hỏi một tiếng.”
Lục Niệm Từ gật đầu.
“Để dịp khác nói chuyện. Giờ cũng đã khuya không tiện mời anh vào.”
Tống Nam cố nở nụ cười gượng gạo.
“Em nói rất đúng. Do anh không để ý thời gian. Sáng mai, anh có thể mời em ăn sáng không?”
Lục Niệm Từ gật đầu.
Anh ta thấy cô gật đầu liền nở nụ cười tươi.
“Tạm biệt!”
Thấy anh ta đã quay đi. Trần Oanh liền bước vào đóng cửa lại. Thăm dò.
“Em không trách chị chứ.”
Lục Niệm Từ ngồi xuống ghế.
“Chỉ chào hỏi, trách gì chứ. Khuya rồi chị cứ nghỉ ngơi không cần thiết phải mang đến cho em giờ này.”
Trần Oanh cười ha hả.
“Chị biết em vẫn còn thức nên mang sang để em xem lại.”
Lục Niệm Từ gật đầu.
“Chị về nghỉ ngơi đi. Cũng muộn rồi.”
“Vậy chị về nghỉ đây không làm phiền em.”
Vừa đi đến cửa liền quay lại.
“Em cũng nên nghỉ ngơi sớm nhé.”
Lục Niệm Từ mỉm cười.
“Em biết rồi.”
Cánh cửa phòng khép lại.
Lục Niệm Từ đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT