Lúc Sở Văn Lâm tỉnh lại, đập vào mắt là một loạt tủ thuốc, chung quanh còn có hương vị nước sát trùng nhàn nhạt.
Bên cạnh truyền đến tiếng ngòi bút xẹt lên trang giấy, y quay đầu lại, liền thấy Thích Dụ đang đoan chính ngồi trên một chiếc ghế, gọng kính màu đen gác trên sống mũi, trên tay cầm bút cùng sổ ghi chép. Lúc này Sở Văn Lâm mới phát hiện loại bút hắn dùng là một loại bút máy thon dài màu đen, nhìn giống như nhãn hiệu nổi tiếng nào đó. Y có chút ngạc nhiên, bởi vì nếu học nhiều thì dùng bút máy ít nhiều cũng có chút phiền phức, học sinh bây giờ rất ít dùng.
“Tỉnh rồi à?” Ngòi bút của Thích Dụ đặt một dấu chấm xuống cuối trang, sau đó đậy nắp bút lại, kẹp vào sổ khép lại, ngẩng đầu lên.
“Ừ, sao tớ lại xỉu vậy?”
Thích Dụ đặt cuốn sổ lên chiếc tủ đầu giường, lời ít ý nhiều nói: “Tuột huyết áp cùng suy dinh dưỡng nhẹ.”
Sở Văn Lâm nheo mắt lại nhìn trần nhà nghĩ thầm, còn không phải là bị đói sao?
“Ăn cái này trước đi.” Thích Dụ lấy một chiếc hộp bằng kim loại trên bài lại, duỗi tay dìu y đứng lên.
Tay chân Sở Văn Lâm còn có chút nhũn ra, mu bàn tay trái còn đang ghim kim truyền đường glucose, y lấy chiếc hộp kia mở ra, phát hiện màu sắc bên trong còn rất phong phú, chủ yếu là súp lơ cùng thịt bò, ngăn nhỏ bên cạnh còn đặt vài quả quýt.
Y cầm lấy đôi đũa bên cạnh yên tĩnh bắt đầu ăn, súp lơ tươi mới, thịt bò cũng vừa lửa, bên trong còn thêm chút vị cay, hương vị hài hoà, vô cùng ngon miệng: “Mấy món này không giống cơm trong canteen lắm?”
“Là dì giúp việc nhà tôi làm.” Thích Dụ lẳng lặng ngồi một bên nhìn y từng ngụm từng ngụm ăn hết đồ ăn: “Chuyện của cậu tôi đã nói cô rồi, cô sẽ tranh thủ giúp cậu xin một phần học bổng.”
“A?” Sở Văn Lâm cầm khăn giấy xoa xoa khóe miệng: “Hẳn cô giáo sẽ không đồng ý.”
Vẫn có vài giáo viên biết đến tình huống của nhà y, bởi vì liên lụy đến chuyện nghiêm trọng như tham ô, có lẽ sẽ có chút khó khăn. Lúc trước khi phân lớp giáo viên cũng đã không đồng ý chuyện này.
“Vốn dĩ tác dụng của học bổng chính là để trợ giúp học sinh.” Thích Dụ tháo mắt kính xuống đặt lên cuốn sổ bên cạnh: “Còn nữa, sau này cậu ăn cơm với tôi, tôi sẽ nói dì nhà tôi làm thêm một phần nữa.”
Sở Văn Lâm từ chối mấy lần cũng không được, Thích Dụ chỉ nói câu đơn giản “trợ giúp bạn bè vốn là chuyện bình thường”.
Sở Văn Lâm thầm nghĩ vị lớp trưởng Thích Dụ này quả thật quá tận tâm tận lực với cương vị của mình rồi.
——
“Trời ạ, cậu thế nhưng dám ăn cơm với khối băng vạn năm kia, thật là lợi hại.” Từ Thành Châu vươn tay giơ một ngón cái lên.
“Bất quá từ khi nào quan hệ của cậu với hắn tốt vậy thế?”
Sở Văn Lâm thầm nói có khi chỉ do hắn thích giúp người nghèo thôi, nhưng ngoài mặt y chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ nói: “Trước đây cậu ấy cũng không xấu mà.”
“Cậu thấy vậy thật à? Dù sao cậu ta quả thật quá nghiêm túc, tớ còn không dám nói giỡn với cậu ta luôn.”
Xác thật Thích Dụ không giống một người có thể nói giỡn được.
Từ Thành Châu đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, chạm chạm tay y: “Sắp kiểm tra tháng rồi, hay cậu lên ngồi cùng tớ đi?”
Lên 12, sau mỗi lần thi cử, trong lớp đều sẽ dựa theo xếp hạng thành tích để học sinh tự chọn lại chỗ ngồi.
Dứt lời gã liền che miệng, hạ giọng nói: “Bạn cùng bàn bây giờ của tớ quá yêu thích học tập, cũng không rảnh tán gẫu với tớ.”
Sở Văn Lâm nhanh chóng quyết định: “Không được.”
“Vì sao chứ, đồ ăn vặt trong túi tớ đều cho cậu luôn đấy!”
Từ Thành Châu chính là loại người chơi thì hăng mà học vẫn giỏi kia, cả ngày cãi nhau ầm ĩ với người ta, nhưng thành tích chưa bao giờ lọt khỏi top 10 của lớp, chuyện thích làm nhất chính là cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, loại giai tầng trung đẳng như Sở Văn Lâm, nếu làm bạn cùng bàn với Từ Thành Châu thì cũng đừng nghĩ chuyện học hành thi cử gì nữa!
Y duỗi tay đẩy đẩy cánh tay Từ Thành Châu: “Mau quay lại đi, tớ muốn ngủ.”
Giờ giải lao mà còn không được ngủ, vậy cũng không có ý nghĩ gì với Sở Văn Lâm nữa.
Nhưng lúc y đang mơ màng sắp ngủ, y lại vẫn luôn cảm giác có một tầm mắt đang đặt trên người mình, y mơ hồ ngồi dậy, trên bục giảng chỉ có Thích Dụ đang điều chỉnh máy tính.
Sở Văn Lâm nhìn quanh bốn phía một chút, mọi người cơ bản đều ngủ rồi, mấy người còn lại thì đều vùi đầu làm bài tập, không có gì dị thường.
Bởi vì sắp kiểm tra cuối tháng, giai đoạn đầu năm đều là các bài thi tổng hợp kiến thức, cho nên còn phải ôn tập theo hệ thống. Tiết tự học buổi tối Sở Văn Lâm vẫn sẽ ở lại thêm một giờ, ôn tập xong rồi liền cùng Thích Dụ quay về ký túc xá.
Chính là hôm nay y gặp một đề khó, nghĩ kiểu gì cũng không thể nghĩ ra, mãi đến 10 giờ rưỡi, vẫn không có đáp án.
Thích Dụ đứng dậy chuẩn bị rời đi, thấy y còn ngồi lại tại chỗ liền đứng ở cửa hỏi: “Không đi sao?”
“Còn đang suy nghĩ một đề bài.” Sở Văn Lâm thở dài, chuẩn bị dọn dẹp một chút về ký túc xá trước lại tính, tuy phòng học sẽ luôn mở cửa cho học sinh tự học, nhưng cũng không được mở quá lâu, tới giờ quy định nhất định phải tắt đèn đóng cửa.
Thích Dụ lại cất bước đi tới, vươn tay nói: “Để tôi nhìn thử xem.”
Vốn Sở Văn Lâm đã định đi rồi, nhưng Thích Dụ đã nói như vậy, y liền theo lời đặt sách lên bàn tay trắng nõn của Thích Dụ.
Thích Dụ lấy sách qua, nhìn thoáng qua đề mục liền nói hướng giải đáp cho Sở Văn Lâm, ánh mắt lại thoáng dừng trên người que cùng dấu chấm hỏi to đùng trên đầu nó một lát.
Sau đó hắn liền ngồi xuống cạnh Sở Văn Lâm, cầm bút lên viết vài công thức đơn giản trên giấy nháp, đưa qua cho y.
“Hôm nay muộn rồi, về phòng rồi xem.” Nói xong hắn đứng lên, ánh mắt thanh lãnh dừng lại trên mặt y: “Nếu vẫn không hiểu, cứ qua ký túc xá hỏi tôi.”
Sở Văn Lâm đang cúi đầu xem mấy công thức Thích Dụ vừa viết nên không phát hiện ra ánh mắt hắn, chỉ khẽ ừ một tiếng.
Về tới ký túc xá, Sở Văn Lâm lại cẩn thận nhìn lại một lần. Không thể không nói Thích Dụ vẫn luôn đứng đầu lớp thực nghiệm cũng là có lý do, bài giải của hắn lời ít ý nhiều, chải vuốt rõ ràng, rồi lại chừa đủ không gian để cho y tự hỏi. Sở Văn Lâm nháy mắt liền nhận ra manh mối y vô ý bỏ qua.
Hôm sau y nói chuyện này với Từ Thành Châu, gã liền than một tiếng: “Mấy thứ này có là gì chứ, đầu óc của hắn không chỉ có chỉ số thông minh cha mẹ hắn cho đâu, còn ông trời nữa kìa.” Gã lại giương cằm liếc hỏi Sở Văn Lâm: “Cậu biết hắn viết gì trong cuốn sổ kia không?”
“Không biết.”
“Lúc trước tớ có ngẫu nhiên thấy, bên trong toàn là mấy bài toán quốc tế. Thích Dụ hắn đã không phải người cùng giai đoạn với chúng ta nữa đâu, mục tiêu của hắn đã không chỉ là đại học nữa rồi.”
Hóa ra đây chính là học bá.
Sở Văn Lâm cúi đầu, yên lặng lấy tập đề toán lớp 12 của mình ra.
Không đua đòi không nhụt chí, làm tốt phần mình.
——
Thời gian sau đó Thích Dụ thỉnh thoảng sẽ giảng bài giúp y, dưới sự trợ giúp của hắn, lần thi cuối tháng này Sở Văn Lâm trải qua khá nhẹ nhàng.
Vừa thi xong chính là ngày nghỉ. Tuy nói đã tháng mười, nhưng hôm nay lại rất oi bức, thế giới trong tầm mắt đều là màu cam vàng, làm người có chút cảm giác hít thở không thông.
Buổi chiều lên lớp xong liền tan học, Sở Văn Lâm liền về nhà cùng với Tống Nhụy.
Lúc bọn họ đến dưới khu dạy học, Sở Văn Lâm đột nhiên dừng bước chân: “Hình như tớ quên đồ.”
“Tớ đứng đây chờ cậu.”
“Không sao đâu, cậu cứ đi trước đi, tớ tự về cũng được.”
Sở Văn Lâm vốn dĩ định nhường đường cho nam nữ chủ, sao có thể để Tống Nhụy chờ y.
Tống Nhụy gật gật đầu: “Vậy cũng được.”
Sở Văn Lâm vừa bước lên bậc thang, vài giọt mưa lại đột nhiên rơi xuống, mới vài giây đã thành mưa tầm tã, nháy mắt giảm bớt cơn nóng của hôm nay.
Sở Văn Lâm đứng ở lầu hai dựa vào lan can, thấy Cố Ngọc Phong giơ dù đi lại gần Tống Nhụy.
Tháng này hai người họ cùng qua chỗ gia đình nhận nuôi con mèo kia mấy lần. Nhờ con mèo này, Tống Nhụy mới biết tên kiêu ngạo ương ngạnh này hóa ra cũng có mặt ôn nhu, quan hệ với gã cũng tốt hơn một chút. Cảm tình giữa hai người cũng đã sắp nảy sinh.
Nhìn bọn họ chậm rãi đi ra ngoài, mãi đến khi chỉ còn chút bóng dáng, Sở Văn Lâm mới đứng dậy xuống lầu.
Nhưng y nhìn mưa to tầm tã bên ngoài, đột nhiên ý thức được hình như y thật sự đã quên mang dù theo.
……
Sở Văn Lâm xoay người về lại lớp lấy dù, đến trước cửa lớp, liền thấy một bóng hình đang ngồi trên vị trí của y, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đi vào trong, liền thấy người ngồi đó chính là Thích Dụ.
“Thích Dụ? Cậu không về nhà sao?” Tuy rằng có chút không rõ vì sao Thích Dụ lại ngồi ở chỗ y, nhưng hắn chịu khó giảng nhiều bài cho y như vậy, ngồi một chút cũng không sao cả.
“Còn phải chờ một lát.” Thích Dụ quay đầu nhìn y, biểu tình nhàn nhạt, cũng không giải thích: “Kết quả lần này thế nào?”
“Cảm giác cũng không tệ, tớ thậm chí cảm thấy tớ có thể ngồi cùng cậu được đấy.” Đương nhiên đây chỉ là một lời nói đùa, Sở Văn Lâm vẫn là có tự mình hiểu lấy, biết chính mình không lên top 3 được.
Thích Dụ rũ mắt xuống: “Cậu muốn ngồi với tôi?”
Sở Văn Lâm nở nụ cười: “Đương nhiên rồi, còn có thể lây dính chút ánh sáng của cậu.”
Nghe vậy Thích Dụ bắt đầu xoay cây bút màu đen trong tay, trầm mặc xuống, không biết đang suy nghĩ những gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT