Vào mùa xuân, Tần Trọng Lê thuận lợi thông qua thi hội, được lựa chọn vào cung thi đình.
Trong cung điện khí thế rộng rãi, Tần Trọng Lê ngồi tại chỗ của mình lẳng lặng chờ Nghiêm Biên Tông đến.
“Hoàng Thượng giá lâm.”
Một tiếng nói bén nhọn vang lên, Nghiêm Biên Tông mặc hoàng bào, đi giày bó thêu chỉ vàng, sắc mặt nghiêm túc đi vào trong điện, ngồi lên long ỷ.
Tần Trọng Lê chỉ nhìn lão một cái liền thu mắt lại, rũ đầu quỳ xuống theo mọi người: “Ngô hoàng vạn tuế.”
“Đứng lên đi.” Ngữ khí Nghiêm Biên Tông bình đạm, bộ dáng có chút không để ý.
Sau khi mọi người đứng dậy, ánh mắt lão xẹt qua mỗi một vị thí sinh, khi nhìn đến diện mạo Tần Trọng Lê, đồng tử lại bỗng nhiên co lại, ngừng lại tại chỗ.
Nghiêm Biên Tông không nói gì hồi lâu, trong điện yên lặng phảng phất nơi nghĩa địa chết chóc.
Các thí sinh không dám làm gì, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ lệnh.
Tần Trọng Lê đứng trong góc lại biết lão đang xem kỹ gã, ánh mắt kia giống như thực chất đâm vào mặt gã, thật sự không thể làm người lơ đi được.
Lại qua một lúc lâu, Ngô công công tiến lên nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Hoàng Thượng.”
Lúc này Nghiêm Biên Tông mới phục hồi tinh thần, lão lại nhìn Tần Trọng Lê, nâng tay: “Bắt đầu đi.”
Toàn bộ thí sinh ngồi vào chỗ, văn đề được thái giám phát xuống.
Người ngồi ở đây đều là nhân tài kiệt xuất được ngàn chọn vạn tuyển, sau khi lấy được đề liền hạ bút thành văn.
Nghiêm Biên Tông đặc biệt chú ý Tần Trọng Lê, ánh mắt đôi khi lại nhìn về phía gã, như suy tư gì.
Cảnh này khiến Tần Trọng Lê có chút áp lực, nhưng dù vậy, gã vẫn phát huy bình thường, hoàn thành toàn bộ các đề mục.
Các giám thị hao phí một buổi trưa, mãi đến khi chạng vạng mới chọn lựa ra vài đề văn nộp lên Nghiêm Biên Tông.
Nghiêm Biên Tông dựa vào long ỷ, lật qua từng tờ, khi nhìn thấy một bài thi có bút tích phóng khoáng hữu lực thì dừng lại một lát, tựa hồ là trực giác, lão lật bài thi lại, tạm dừng trên cái tên thí sinh, sau đó thấp giọng hỏi: “Tần Trọng Lê?”
“Tần Trọng Lê có mặt.” Tần Trọng Lê tiến lên một bước, quỳ xuống.
“Là nhánh Tần gia nào?”
“Trừ Lâm Tần thị.” Tần Trọng Lê cúi người đáp.
Nghiêm Biên Tông nhướng mày, như đang lầm bầm lầu bầu nói: “Nếu trẫm nhớ không lầm, Chử thị có một nữ nhi được gả qua bên đó đúng không?”
Tần Trọng Lê không trả lời, thẳng lưng nhìn mặt đất.
“Ngươi ngẩng đầu lên.” Nghiêm Biên Tông lại trung khí mười phần ra lệnh cho gã.
Tần Trọng Lê theo tiếng ngẩng đầu, lộ ra diện mạo có chút âm nhu, cùng một đôi mắt phượng cực có tính nhận diện.
——
Thi đình kết thúc.
Tần Trọng Lê đứng hàng thứ hai, là Bảng Nhãn của kỳ thi lần này.
Nghiêm Biên Tông trở lại Ngự Long Điện, trong tay là bài thi của Tần Trọng Lê, lão nhìn cái tên bên trên thật lâu không nói gì.
Ngô công công bưng chung trà do Thư phi làm ra đặt lên bàn của lão, Nghiêm Biên Tông thấy chung trà kia liền khẽ than một tiếng: “Giống, quá giống.”
“Ý ngài nói chính là Tần Bảng Nhãn?” Ngô công công cười một chút: “Nô tài cũng chưa thấy qua ai giống được đến như vậy, càng giống như là ——”
Ánh mắt Nghiêm Biên Tông nhìn qua: “Ân? Như là gì?”
Nói tới đây, Ngô công công lại đột nhiên ngừng lại, như có gì cố kỵ mà ngậm miệng không nói.
“Nói, trẫm không trách tội ngươi.”
Ngô công công cúi đầu: “Như là con của Thư phi vậy.”
Nghe xong, Nghiêm Biên Tông hạ mắt, không nói lời nào. Ngô công công quỳ xuống: “Nô tài nói lỡ.”
“Đứng lên đi.” Chỉ có Nghiêm Biên Tông mới biết, lão chẳng qua cũng chỉ muốn mượn miệng Ngô công công để nói ra những lời này thôi.
Bởi vì Tần Trọng Lê thật sự quá giống, giống đến mức Nghiêm Biên Tông bắt đầu hoài nghi dụng ý của Chử gia. Người giống Thư phi đến vậy, không có lý gì người trong Chử gia lại không hề biết đến, hiện giờ gã vào cung thi đình, xuất hiện trước mắt lão, Nghiêm Biên Tông không thể không nghi ngờ Tần Trọng Lê là do người Chử gia cố ý tìm tới đây thử lão.
“Người đâu.” Lão gọi ám vệ dưới trướng đến: “Đi tra lai lịch của người tên Tần Trọng Lê này.”
Nhưng lão lại không biết, không chỉ lão chú ý tới Tần Trọng Lê, mà vị Hoàng hậu luôn coi Thư phi là cái đinh trong mắt kia đêm hôm đó cũng thấy Tần Trọng Lê. Thị vô cùng mẫn cảm với nữ nhân kia, sớm đã sai người đi điều tra về gã, hiện giờ thân thế Tần Trọng Lê đã nằm trên tay thị.
Ngón tay Hoàng hậu vần vò khăn tay, tức giận xé nát nó. Trong ánh mắt sắc bén lộ ra đầy nguy hiểm: “Nữ nhân kia, chết rồi vẫn còn dám đào hố cho bổn cung.”
Thái giám đang quỳ gối dưới chân thị tiếp tục nói: “Kỳ thi đình hôm nay, Tần Trọng Lê đứng hàng thứ hai, đã khiến cho người khác chú ý. Hoàng Thượng tất nhiên cũng đã phát giác ra gì đó, còn xuất động ám vệ dưới trướng nữa.”
“Cho dù gã không chút xuất sắc, chỉ cần gương mặt vô cùng giống Thư phi kia của gã, Hoàng Thượng cũng sẽ đi tra thôi.” Hoàng hậu chụp khăn tay đã bị xé nát lên bàn: “Đi, sai người đi giải quyết gã đi.”
Thị nhất quyết không thể để con trai của nữ nhân kia gây nguy hiểm cho địa vị của Nghiêm Úc Phong được.
Thời tiết trở nên âm u lên, mưa mùa xuân có thể nói vô cùng trân quý, nhưng vì Sở Văn Lâm rơi xuống núi đã để lại không ít di chứng, trời đầy mây âm u liền sẽ choáng đầu chóng mặt, nên mỗi khi tới thời điểm này, y đều phải bị rót không ít trung dược.
Y chịu đựng mệt mỏi ngao tới khi tan làm, từ biệt các học sĩ và đồng liêu xong, ra khỏi Các bộ liền thấy một chiếc xe ngựa đã lẳng lặng chờ gần nơi đó.
Sở Văn Lâm lên xe, trong xe Chử Tu Diễn đang dựa vào vách tường lông cáo đọc tiểu thuyết, trong lòng ngực ôm con thỏ xám săn được ở trường săn kia. Lúc ấy Sở Văn Lâm còn tưởng rằng con thỏ đã không còn, lại không ngờ Tranh Việt không ngại vất vả ôm nó về kinh thành, còn nuôi nó trong viện.
Sở Văn Lâm ngồi xuống đối diện Chử Tu Diễn, chần chờ nói: “Kỳ thật Thế tử không cần tự mình tới, quấy rầy Thế tử nhiều như vậy, trong lòng Văn Lâm sẽ băn khoăn.”
“Chuyện của ngươi, không phải quấy rầy”, Chử Tu Diễn nhẹ nhàng mà khép tiểu thuyết lại, đặt nó qua một bên, nhìn Sở Văn Lâm.
Hai người liếc nhau, Sở Văn Lâm quay đầu đi chỗ khác, xem như không nhìn thấy.
Ngày xưa bọn họ đều ngồi cùng nhau, nhưng Sở Văn Lâm luôn cảm thấy khoảng cách gần quá mức, hôm nay mới hạ quyết tâm ngồi xa hắn một ít.
Chử Tu Diễn tựa hồ nhìn ra được ý đồ này của y, hơi rũ mắt nói: “Ngươi chán ghét ta?”
Sở Văn Lâm lắc đầu: “Văn Lâm không dám.”
Chử Tu Diễn trầm mặc lên, không khí trong xe ngựa dần trở nên có chút ngưng trọng.
Sở Văn Lâm thầm thở dài một tiếng, tự sa ngã mà ngồi trở về.
Chử Tu Diễn cong cong khóe miệng, duỗi tay sờ sờ khuôn mặt vừa bị gió bên ngoài thổi đến có chút lạnh lẽo của y, chạm lên huyệt Thái Dương của y, nhẹ nhàng chậm chạp xoa bóp nói: “Hôm nay ngươi cũng đau đầu à?”
“Có chút. Nhưng không nghiêm trọng.” Tay Chử Tu Diễn mang theo ấm áp, sờ lên mặt có chút thoải mái, trong tay áo tựa hồ còn điểm thêm chút hương, ngửi vào đặc biệt thơm, sau một lúc Sở Văn Lâm không khỏi nhắm mắt lại, dựa vào lông cáo mà ngủ gật.
Ngón tay Chử Tu Diễn xẹt qua gương mặt y, giữa một mảnh yên tĩnh, cúi đầu hôn môi y.
Sở Văn Lâm vẫn còn chưa ngủ sâu, nghĩ thầm: “Xong rồi, bây giờ hắn thậm chí còn không đợi y ngủ đã muốn hôn y rồi. Quang minh chính đại đến thế này, sau này y phải làm sao bây giờ?”
Y phát hiện Chử Tu Diễn có ý tứ với mình là vào lúc ăn Tết.
Nửa đêm trừ tịch y khát nước tỉnh lại, lại phát hiện Chử Tu Diễn đang nằm trên người y mê luyến hôn cổ y, xúc cảm ướt át cùng hơi thở nóng bỏng làm y đêm đó rốt cuộc không thể ngủ lại nữa.
——
Chờ xe ngựa dừng lại, Sở Văn Lâm tỉnh lại, lúc này mới phát hiện chính mình thế nhưng thật sự đã ngủ quên, hơn nữa còn nằm ngủ ngay trên đùi của Chử Tu Diễn.
Y chậm rãi đứng dậy, yên lặng xuống xe ngựa.
Khi vén rèm y còn mơ hồ nghe thấy bên trong Chử Tu Diễn tựa hồ đã cười khẽ một tiếng.
Ai ngờ xuống xe, quản gia liền vội vội vàng chạy tới, thần sắc hoảng loạn nói: “Thế tử, không tốt, đại tiểu thư cùng Tần thiếu gia bị người cướp đi, hiện tại lão thái thái ngất rồi.”
Chử Tu Diễn đang xốc màn xe lên liền nhăn mày: “Vào phủ lại nói.”
Quản gia theo sau Chử Tu Diễn vào phủ, đứng cạnh vội vàng nói với y toàn bộ sự tình: “Hôm nay có người lén vào sân của Tần Trọng Lê, đại tiểu thư vừa vặn đi đưa điểm tâm ăn mừng gã đỗ đạt, ai ngờ liền có một đám người nhảy tường xông vào, bắt hết hai người đi, chỉ còn lại tỳ nữ Mính Nhi của đại tiểu thư mà thôi.”
Sở Văn Lâm ôm con thỏ đi theo sau bọn họ, lại không hề hoảng loạn một chút nào, thậm chí y còn biết đây là Hoàng hậu phái người tới bắt bọn họ đi.
Đơn giản chính là đây cũng là một tình tiết quan trọng ở vị diện này.
Thông qua trận kiếp số này, hai người liền xác định tâm ý, Hoàng đế cũng sẽ biết thân phận thật của Tần Trọng Lê.
“Thế tử, bây giờ phải làm thế nào đây?” Quản gia thấy sắc mặt của Chử Tu Diễn như thường, không khỏi hỏi lại.
Chử Tu Diễn nhìn lão một cái: “Tìm. Sai hết người trong phủ đi tìm hết kinh thành cho ta.”
“Nhưng mà, nếu đám cướp kia biết chúng ta làm lớn chuyện như vậy, có thể làm gì đại tiểu thư hay không.”
“Sẽ không, cứ làm theo lời ta là được.”
Chính là phải ồn ào mới tốt, như vậy Nghiêm Biên Tông mới có thể nhìn thẳng vào Tần Trọng Lê được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT