Hiện giờ Sở Văn Lâm chỉ là một Thứ Cát sĩ, nói rõ hơn chính là quan dự bị, là học sinh đang được đào tạo sâu ở Hàn Lâm Viện.
Một lần nổi bật là đủ rồi, nhiều cũng vô ích, cho nên y cũng không dùng xe ngựa đi học nữa.
Nhưng toàn bộ Hàn Lâm Viện không có ai không biết chuyện này.
Hôm nay nếu bọn họ gặp y trên đường cũng đều sẽ lộ ra chút ý cười cùng mấy phần kính ý. Sở Văn Lâm lễ phép gật đầu, cũng không nghĩ nhiều.
Chỉ có học sĩ chưởng viện kêu y qua, nói bóng nói gió nhắc nhở y vài câu.
“Vâng, học sinh đều hiểu rõ.” Sở Văn Lâm cúi đầu đáp, bộ dáng không một chút tâm cao khí ngạo.
Kỳ thật nhiệm vụ của vị diện này có chút đơn giản, bây giờ việc y cần làm chỉ là thi đậu kỳ thi năm sau, tiến vào nội các, mấy chuyện còn lại để nam nữ chủ làm là được.
Có điều kỳ thi này là do hoàng đế đích thân giám sát, cho dù có Chử thị đứng sau, y cũng không thể qua loa được.
——
Sở Văn Lâm vào Thứ Thường Quán, lại phát hiện hôm nay có giáo tập mới tới.
Trái phải bắt đầu vang lên tiếng thì thầm thảo luận, giáo tập mới cầm thước gõ bàn: “Yên lặng, từ hôm nay trở đi ta sẽ là người hướng dẫn lớp các ngươi.”
“Giáo tập cũ đâu.” Ninh Tử Sơn không nhịn được hỏi, không phải hôm qua vẫn còn tốt đẹp sao, sao hôm nay lại đổi người mới, dượng gã đã làm ở Thứ Thường Quán này hai mươi mấy năm rồi cơ mà.
“Ngươi không cần hỏi nhiều như vậy, chỉ cần an tâm học tập là được.” Giáo tập mới ý vị thâm trường nói: “Nếu còn gây ra chuyện gì nữa, vậy xử theo quy củ trong viện.”
Nghe thấy lời này, Ninh Tử Sơn sửng sốt một chút.
“Được rồi, vào tiết đi. Hôm nay chúng ta học thơ từ.”
Sở Văn Lâm nhìn chồng giấy Tuyên Thành dày cộp kia của mình, che ngực không tiếng động thở dài một hơi.
Thời vận không tốt, thời vận không tốt a.
Advertisement
Y đang định ném chồng giấy kia qua một bên, thoáng nhìn lại thấy tờ giấy mang chữ “Diễn” trên cùng, không khỏi dừng tay.
Ngẫm nghĩ lại vẫn còn dùng đến, Sở Văn Lâm liền gấp tờ giấy kia cất vào ngực, chờ trở về lại cất cẩn thận.
Học xong một ngày cổ văn, Sở Văn Lâm đã có chút choáng đầu căng não.
Nghỉ giữa trưa, Ninh Tử Sơn vội vã chạy ra ngoài rồi không trở về nữa.
Mãi đến khi tan học, Sở Văn Lâm thu dọn đồ đạc đang chuẩn bị rời đi, Ninh Tử Sơn mới nổi giận đùng đùng chặn y lại ngay cửa Thứ Thường Quán: “Sở Văn Lâm ngươi cũng thật giỏi, dám ngáng chân sau lưng người khác, ngươi mà là chính nhân quân tử cái gì chứ!”
Sở Văn Lâm bị gã chắn đường, nhíu mày: “Lời này của ngươi có ý gì.”
“Ngươi không hiểu? Không phải ngươi đi mách lẻo với Chử Thế tử hại dượng ta bị mất chức à? Thật không ngờ ngươi lại làm mấy việc tiểu nhân như vậy!”
“Tuy ta không biết có phải Thế tử ra mặt không, nhưng ta có thể nói ta tuyệt đối không phải là loại người như vậy.”
“Hừ, nói nghe thật hay, ta ——” không đợi gã nói tiếp, mấy người bên cạnh liền vội vàng tiến lên ngăn gã lại: “Đừng nói nữa, Tử Sơn. Chúng ta về trước đi.”
Vừa kéo tay gã, vừa đứng nói nhỏ bên tai gã: “Đừng cãi nhau với y, nếu y lại không cao hứng làm ngươi mất luôn vị trí Thứ Cát sĩ thì làm sao bây giờ?”
Sở Văn Lâm vuốt lại vạt áo vừa bị Ninh Tử Sơn kéo loạn: “Ta rất tiếc về chuyện của dượng ngươi, nhưng nếu ông ấy thật sự không có một chút lỗi lầm nào, ai có thể kéo ông ấy xuống khỏi vị trí này một cách dễ dàng vậy?”
Cuối cùng Sở Văn Lâm khí định thần nhàn rời đi, làm Ninh Tử Sơn tức giận đến mức một chân đá đổ hết bàn ghế bên cạnh.
——
Sở Văn Lâm trở lại Chử phủ, đang định về phòng ngủ, liền thấy Tần Trọng Lê đang bế Chử Xu Hoa đi ra khỏi từ đường.
Tỳ nữ Mính Nhi bên cạnh đã vội đến xoay quanh: “Thế này phải làm sao bây giờ, sáng nay ta đã thấy thần sắc của tiểu thư nhà ta không tốt rồi, ai ngờ vừa đến từ đường đã ngã xuống.”
“Đừng nóng vội, phải đưa nàng về phòng trước đã, ngươi gọi người tìm đại phu tới đi.” Thần sắc Tần Trọng Lê bình tĩnh, nhưng nha hoàn lại có chút do dự.
Hiện giờ bên người Chử Xu Hoa chỉ có một tỳ nữ là thị, nếu thị đi rồi, Chử Xu Hoa cùng Tần Trọng Lê cô nam quả nữ sao có thể giải thích rõ ràng, tuy là anh em bà con, nhưng rốt cuộc cũng không giống nhau, chỉ cần thị rời đi một lát, phỏng chừng sau này lại có lời đồn truyền ra ngoài cho xem.
Sở Văn Lâm từ xa nhìn qua, đột nhiên lên tiếng: “Để ta đi kêu.”
Nghe tiếng, mấy người đều giương mắt nhìn qua, mặt Chử Xu Hoa tái nhợt, bình tĩnh nhìn y, ánh mắt phức tạp.
Sở Văn Lâm lại nhanh chóng đi đến y quán.
Chỉ chốc lát sau việc này đã kinh động đến lão thái thái, bà liền vội vàng đến khuê phòng của Chử Xu Hoa.
Khi đó, Tần Trọng Lê đã đi trước rồi.
Mà bên kia, Sở Văn Lâm bận rộn một ngày đã sớm thay quần áo ngủ ngon.
Hôm qua thức khuya, hôm nay còn phải dậy sớm đến Thứ Thường Quán, y thật sự có chút chịu không nổi.
Lại không ngờ nửa đêm y lại tỉnh.
Trong phòng một mảnh đen như mực, chỉ có một chút ánh sáng nhạt lộ ra từ cách vách.
Y cực kỳ khát nước, đang định xuống giường rót một ly nước uống, lại không hề chú ý dưới chân, không cẩn thận bị ghế dựa vướng chân ngã xuống đất.
Chỉ nghe trong đêm tối vang một tiếng trầm vang, trong phút chốc Sở Văn Lâm liền cảm giác xương bánh chè muốn nát.
Thanh Vân Trai bên cạnh tựa hồ nghe thấy động tĩnh, Tranh Việt cầm đèn lồng đi tới: “Sở công tử?”
“A……” Sở Văn Lâm đau đến mức đã không nói nên lời.
“……” Tranh Việt lặng im một chút, đẩy cửa tiến vào châm đèn trong phòng lên, mới phát hiện Sở Văn Lâm đang nằm trên mặt đất.
Gã vội vàng để đèn qua một bên nâng Sở Văn Lâm dậy: “Ngài không sao chứ?”
Sở Văn Lâm hít vào một hơi, nhìn Tranh Việt, nghiêm túc nói: “Có sao.”
——
Trong Thanh Vân Trai, than lửa ấm áp.
Đại phu quan sát chân Sở Văn Lâm một phen: “Bẩm Thế tử, quả thật xương đùi của Sở công tử có chút lệch vị trí, đợi lão phu chỉnh lại, lấy ván kẹp cố định là được.”
Chử Tu Diễn đang đứng trước huân lung, nghe vậy nhẹ nhàng xoa xoa tay: “Cần tĩnh dưỡng bao lâu?”
“Đại khái một hai tháng là được.”
Nghe lão nói vậy, Sở Văn Lâm ngẩng đầu hỏi: “Vậy sau này còn đi đứng được không?”
Đại phu giải thích kỹ càng tỉ mỉ: “Đương nhiên không làm động tác gì quá sức thì tốt hơn, nếu không sẽ rất khó khỏi hẳn, hơn nữa bây giờ thời tiết giá rét, nếu xử lý không tốt, có thể sẽ lưu lại mầm bệnh.”
“Ngươi băn khoăn gì sao?” Chử Tu Diễn đứng bên cạnh, rũ mắt nhìn y.
“Kỳ thi sang năm sẽ tổ chức, nếu mất nhiều thời gian như vậy, ta sợ ——”
“Ta sẽ mời người vào phủ dạy ngươi, ngươi an tâm ở trong phủ dưỡng thương là được rồi.” Chử Tu Diễn nâng cằm: “Mời đại phu.”
“Vâng, việc này không nên kéo dài, để lão phu chỉnh xương đùi lại trước rồi nói. Có lẽ sẽ có chút đau, mong Sở công tử ráng nhẫn nại một chút.”
“……”
Lão không nói thì thôi, vừa nói xong Sở Văn Lâm liền có chút hoảng hốt, nhưng đại phu này cũng là người có kinh nghiệm, nhân lúc Sở Văn Lâm còn đang sững sờ liền dùng tay xảo diệu bẻ một cái.
Chỉ nghe một tiếng giòn vang, một trận đau đớn kịch liệt lan khắp người, đau đến mức da đầu tê dại. Sở Văn Lâm chỉ kịp tùy tay bắt một thứ gì đó mới có thể đè lại tiếng kinh hô trong miệng.
Chờ y đầy đầu mồ hôi phản ứng lại, mới kinh ngạc phát hiện thứ y nắm là tay Chử Tu Diễn.
Bởi vì đã được sưởi ấm cạnh huân lung, đầu ngón tay hắn vẫn còn mang theo chút ấm áp.
Sở Văn Lâm vội vàng thu tay lại: “Mong Thế tử thứ tội.”
Chử Tu Diễn nhìn y, nhàn nhạt thu tay lại: “Không sao.”
Vị đại phu kia lại kinh ngạc vạn phần, từ nhỏ Chử Tu Diễn đã không thích người khác lại gần hắn, cho dù là trưởng bối hay tỷ muội thân thích cũng vậy, cũng phải lạnh mắt nhìn một cái, nhắc nhở một phen.
“Vậy lão phu xin cáo lui trước.”
Sở Văn Lâm gật đầu: “Đa tạ đại phu.”
Sau đó, Chử Tu Diễn liền để y trực tiếp ở lại Thanh Vân Trai. Nếu giáo tập tới, dạy học ở chỗ này cũng rộng rãi thuận tiện hơn nhiều.
Tranh Việt đỡ Sở Văn Lâm vào phòng trong, Chử Tu Diễn liền cầm lấy áo lông chồn trên ghế, lại thấy chỗ Sở Văn Lâm vừa ngồi rơi xuống một tờ giấy quen thuộc.
Động tác của hắn dừng một chút, cầm lấy nó mở ra, liền thấy phía trên đúng là chữ “Diễn” do hắn tự tay viết hôm nay.
Chử Tu Diễn im lặng một lát, hắn nhìn phòng trong, Sở Văn Lâm đã ngủ rồi, cách tầng tầng màn lụa không thấy rõ thân ảnh.
Hắn chậm rãi gấp tờ giấy này lại, đặt nó vào trong chiếc áo ngoài Sở Văn Lâm vừa cởi ra lúc nãy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT