Sở Văn Lâm sửng sốt một chút, đột nhiên phần đầu truyền đến một trận đau đớn, cảm giác giống như đã quên mất gì đó.

“Cô gia? Ngài không sao chứ?” Vị nha hoàn kia đã đi tới cạnh y.

Y xoa xoa đầu, lắc đầu. Cùng lúc đó, y nhớ lại chức nghiệp cùng nhiệm vụ của y.

Đây hẳn là vị diện thứ hai.

Chỉ là y lại cảm thấy có chút kỳ quái, vì y có chút nhớ không rõ tình huống của vị diện thứ nhất.

“Cô gia, cô gia!” Nha hoàn bên cạnh lại hô thêm vài tiếng, lúc này Sở Văn Lâm mới phục hồi tinh thần: “À? Ngươi vừa nói gì thế?”

“Tiểu thư nói muốn hưu ngài đó.”

“Hưu ta? Vì sao?” Sở Văn Lâm biết rõ cố hỏi, lại giả bộ kinh ngạc.

Đương nhiên y đã biết cốt truyện. Y là một tú tài nghèo khổ, vẫn luôn dựa vào người trong thôn cứu tế mới có thể thi đình, đỗ nhị giáp, cũng coi như thành công.

Vừa vặn đại tiểu thư nhị phòng của thế gia Chử gia cũng đến tuổi cưới gả, liền muốn tìm một người có tài ở rể. Mẹ đẻ của nàng chính là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của hoàng đế đương triều, cũng xem như là một vị công chúa, theo lý thuyết sẽ không tới lượt những loại người như y, nhưng vài năm trước đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, vị tiểu thư này bị thọt chân, hiện giờ đi đứng còn có chút vấn đề, lúc này mới tìm y.

Sở Văn Lâm bị nghèo sợ đương nhiên rất nguyện ý, vì quyền thế, y làm gì cũng được, nhưng sau đó y lại ỷ vào thế lực nhị phòng của Chử gia, bò lên cao, tâm cũng ngạo, liền bắt đầu làm mấy chuyện thối nát, thế nhưng đi thu một ngoại thất*.

(*) Ngoại thất: vợ bé, tình nhân.

Cuối cùng tiểu thư Chử gia bị y chọc tức đến hương tiêu ngọc tổn*, nhưng lại gặp cơ duyên trọng sinh.

(*) Hương tiêu ngọc tổn: hương thơm tan biến ngọc đá hư tổn, ý chỉ người con gái đẹp qua đời.

Vì thế người trọng sinh một lần như nàng liền viết hưu thư* ngay vào đêm thành hôn, muốn một chân đá rớt tên thất tín bội nghĩa y đi.

(*) Hưu thư: giấy bỏ vợ, bỏ chồng.

Sở Văn Lâm sao có thể chịu: “Tiểu thư nhà ngươi có ý gì? Lúc trước là các ngươi muốn ta ở rể, ta chịu đựng sự cười nhạo và miệt thị của người khác để vào phủ các ngươi, hiện giờ vừa thành hôn liền muốn hưu ta? Quả thực là không thể nói lý!”

Nghe y nói vậy, sắc mặt nha hoàn cũng hơi đổi, lúc trước rõ ràng là Sở Văn Lâm y thề với trời sẽ đối xử tốt với tiểu thư, Chử Nhị gia mới nhìn trúng y, hiện giờ y lại nói cái gì mà cười nhạo miệt thị, không phải đánh mặt Chử gia sao, ngữ khí của thị cũng lạnh nhạt xuống dưới: “Tóm lại, tự ngài nói với tiểu thư đi.”

Lúc này tiệc rượu vừa kết thúc, y đã uống vài chén rượu cùng với những người khác, sau đó tùy tiện tìm một gian noãn các nằm xuống, lúc này liền đứng dậy tùy ý vỗ vỗ hỉ phục trên người.

Y đi đến hôn phòng: “Tiểu thư, ta vào đây.”

Dứt lời liền định đẩy cửa ra, lại bị người mở ra từ bên trong.

Sau đó liền thấy Chử Xu Hoa vẻ mặt lãnh đạm nhìn y, ném một tờ giấy ra ngoài nói: “Đây là hưu thư. Sau này ngươi và ta không liên can gì nữa.”

“Chử tiểu thư, ngài đây là ý gì?” Sở Văn Lâm lấy hưu thư qua, ngốc lăng nhìn Chử Xu Hoa.

“Ý tứ chính là, ngươi có thể lăn rồi.” Nói xong Chử Xu Hoa dùng sức đóng cửa lại.

Mơ hồ có thể nghe thấy bên trong có thanh âm đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, hình như nha hoàn đang hỏi Chử Xu Hoa gì đó, Chử Xu Hoa hừ lạnh một tiếng, hung tợn nói: “Không cần quan tâm y, đông chết càng tốt.”

Bây giờ chính là mùa đông, Sở Văn Lâm mặc một kiện hỉ phục xác thật không thể chịu lạnh được, y giống như cực giận mà nói: “Chử Nhị gia đâu, ta muốn tìm ông ấy.”

Nha hoàn bên cạnh trả lời: “Thân thể Chử Nhị gia không khỏe, đã ngủ rồi, không cho phép ai đến quấy rầy.”

“Vậy ta nên tìm ai!”

“Nô tỳ không biết.” Nha hoàn lãnh đạm trả lời.

Buổi tối, từng trận gió lạnh thổi qua, đông lạnh đến mức Sở Văn Lâm run run, y chà xát tay chuẩn bị về gian noãn các kia trước lại nói, lại phát hiện căn phòng đó đã bị người khóa lại: “Có chuyện gì thế này?!”

“Vì phòng có kẻ cắp ẩn nấp, phòng nào buổi tối không có người ở thì đều phải khóa lại.”

“Vậy ta đi đâu đây!”

Nha hoàn vẫn một câu nói kia: “Nô tỳ không biết.”

Sở Văn Lâm đông lạnh đến xoa tay xoa chân, trong miệng còn lẩm bẩm: “Buồn cười, buồn cười.”

“Nô tỳ phải về rồi, Sở công tử tự giải quyết cho tốt.”

Đến, bây giờ trực tiếp hô “công tử”.

Nhưng bây giờ y phải làm sao đây, nha hoàn kia đi rồi, cả phủ giống như chỉ còn mình y vậy.

Nếu không thể ở trong phủ được nữa, vậy y ra ngoài ở là được rồi đúng không. Y sờ soạng đi đến một cửa sau phía đông, lại phát hiện nó đã khóa lại. Sở Văn Lâm tuyệt vọng ôm mặt.

Y thật sự có chút lạnh. Hơn nữa y cũng nhất định phải ở lại nơi này, nếu không cốt truyện sau này không thể nào tiếp tục. Y lang thang một cách vô định, muốn tìm kiếm một chỗ nghỉ chân. Đột nhiên một người chợt xuất hiện bên cạnh: “Ai đó?”

Y quay đầu lại, thoạt nhìn là một gã sai vặt, trong tay gã cầm một ngọn đèn, trên đèn còn khắc một chữ “Diễn”.

Sở Văn Lâm đột nhiên nhớ lại, trong cả Chử tộc, người tôn quý nhất cũng không phải tộc trưởng, mà là vị công tử đại phòng được tiên hoàng thân phong Trường Nghĩa Hầu, hoàng thương lớn nhất của đương triều, Thế tử Chử Tu Diễn.

Y khom lưng chắp tay thi lễ, thanh âm có chút run rẩy nói: “Tại hạ là hôn phu của tiểu thư Chử gia, có việc muốn cầu kiến Thế tử.”

Gã sai vặt đánh giá y một chút: “Thế tử không gặp khách.”

Lại một trận gió lạnh thổi qua, Sở Văn Lâm run rẩy một chút: “Còn nhờ ngài thông truyền một tiếng, tại hạ thật sự không còn cách nào nữa.”

Gã sai vặt còn định mở miệng, lại nghe Thanh Vân Trai cách vách truyền ra một thanh âm thanh lãnh: “Để y vào đi.”

Sở Văn Lâm thầm thở phào một hơi, nếu tiếp tục ngây ngốc ngoài này, đông chết còn xem như nhẹ nhàng.

Gã sai vặt dẫn y đi vào Thanh Vân Trai, vừa tiến vào một bước liền có thể cảm nhận hơi ấm hỗn loạn theo một cổ thanh hương nhàn nhạt ập vào ngay trước mặt. Chỉ thấy giữa phòng đặt một chiếc huân lung* Pháp lam*, phía trên đang lượn lờ sương khói.

(*) Huân lung: nghĩa gốc là một loại lò/chậu lửa có lồng trúc/sắt chụp lên, dùng để sưởi ấm, hong quần áo ở cổ đại; hoặc cũng có thể dùng để đốt hương liệu đuổi muỗi, tạo mùi hương (hương huân) – loại này thường thường chế tác tinh xảo hơn (Ảnh / Nguồn).

(*) Pháp lam: tên gọi khác của Cảnh Thái lam – Một loại hàng công nghệ nổi tiếng của Trung Quốc, dùng đồng mềm uốn thành các hình dạng hoa văn trên phôi đồng hoặc gốm, sau đó bỏ thêm men sứ rồi cho vào lò nung (Nguồn)

(*) Huân lung Pháp lam (Ảnh)

Mà bên cạnh, Chử Tu Diễn tựa hồ đang nằm trong trướng ấm, sau tầng tầng màn che, cũng không cách nào thấy rõ dung mạo hắn.

Sở Văn Lâm hành lễ, nói thẳng: “Vô tình quấy rầy đến Thế tử, chỉ là hôm nay vốn là ngày thành hôn của tiểu thư nhị phòng Chử gia với ta, nhưng lúc nãy nàng thế nhưng lấy một tờ hưu thư ra nói muốn hưu ta, việc này thật sự khó có thể khiến người tiếp thu, còn mong ngài thay ta lấy lại công đạo.”

Y nói hết những gì muốn nói, làm gã sai vặt bên cạnh nghe hãi hùng khiếp vía, có chút cẩn thận nhìn trướng ấm một cái, trong lòng càng lo lắng đề phòng.

Nhưng sau khi Sở Văn Lâm nói xong, trong trướng lại im lặng thật lâu, y cảm thấy đã đứng lâu đến có chút cứng đờ.

Qua hồi lâu, rốt cuộc trong trướng truyền ra thanh âm Chử Tu Diễn: “Ngươi lại đây.”

“A?” Sở Văn Lâm nhất thời không phản ứng kịp, hỏi ra tiếng, sau đó dưới ánh mắt trừng lớn của gã sai vặt lập tức che kín miệng: “Vâng.”

Y cúi đầu tiến lên trước vài bước, nghe nói vị Chử Tu Diễn này cũng không thích người khác đến gần, cho nên khi tới một khoảng cách nhất định, Sở Văn Lâm liền ngừng lại.

Sau đó liền thấy một bàn tay như ngọc vươn ra, vén màn trướng lên.

Y nhịn không được nâng mắt lên một chút, liền thấy Chử Tu Diễn mặc một bộ trường bào nguyệt bạch, bên ngoài phủ một tầng sa vàng, một đôi đơn phượng nhãn nửa híp, như đang quan sát y.

Chử Tu Diễn môi nhỏ hồng nhạt, trường mi như kiếm nghiêng nhập thái dương, tóc đen dài rơi xuống đầy vai. Chỉ duy mắt trái mang một chiếc mặt nạ bằng vàng, nghe nói cũng là vì chuyện ngoài ý muốn nhiều năm trước mà dung mạo bị hủy, lúc này mới không thể làm quan. Nhưng từ khi hắn còn nhỏ, bình luận của thế nhân về hắn đều là: “Vương tôn công tử khí phách kiêu, bất luận quen biết cũng tương mời.”*

(*)“Công tử vương tôn ý khí kiêu, bất luận tương thức dã tương yêu.”: trích từ “Dạ du thi” – Thôi Dịch (Nguyên văn). Bài thơ miêu tả không khí nhộn nhịp buổi Nguyên Tiêu, đại ý hai câu trên là “Vương tử công tôn kiêu ngạo khí phách, cho dù không quen nhau cũng vui vẻ mời nhau, chơi đùa, tán gẫu với nhau.” (Diễn thơ). Tuy nhiên mình không rõ tác giả dùng câu thơ này ở đoạn này là có ý gì, chỉ Chử Tu Diễn rất được hoan nghênh chăng?

Bốn mắt nhìn nhau, tựa hồ trong lòng thoáng giật mình, phảng phất giống như đã cách một thế hệ.

Hỉ phục đỏ thẫm trên người Sở Văn Lâm đặc biệt hợp với y. Tốt xấu y cũng là người do Chử Nhị gia tự mình chọn lựa, dung mạo đương nhiên sẽ không kém, cả người sang sảng thanh cử, mặt như quan ngọc. Có lẽ do đứng ngoài hứng gió lạnh khá lâu, lỗ tai y đều đỏ lên một chút.

Động tác Chử Tu Diễn thoáng dừng lại một chút, rũ mắt nói: “Nếu nàng cũng đã nói như vậy, ta đây cũng không có cách nào.”

Nghe hắn nói thế, Sở Văn Lâm lại nâng mắt nhìn hắn.

Chẳng lẽ y phải đông lạnh một đêm ở bên ngoài thật sao? Người Chử gia đều nhẫn tâm vậy sao.

“Ngươi tạm thời lưu lại trước đi, mấy chuyện khác ngày khác lại nói.” Chử Tu Diễn chậm rãi thu tay lại, màn che rơi xuống: “Tranh Việt, dẫn y qua cách vách.”

Theo khe hở, hắn thấy ngón tay bị đông lạnh đến có chút phiếm hồng của Sở Văn Lâm, lại nói thêm một câu: “Cũng dọn huân lung qua đó đi.”

Hôm sau, y không gặp lại Chử Tu Diễn, nhưng Chử Nhị gia lại ra mặt.

Chử Xu Hoa tới bắc sương, thấy Sở Văn Lâm liền nhíu nhíu mày: “Ngươi cư nhiên vẫn còn ở đây.”

“Xu Hoa.” Chử Nhị gia giáo huấn nàng một tiếng tượng trưng, suy nhược hàng năm làm lão không chịu nổi gió lạnh, mặc dù còn đang ở trong phòng, cũng nhịn không được mà ho khan vài tiếng: “Khụ khụ, nói đi, mọi chuyện là thế nào.”

“Nhạc phụ đại nhân, ngài còn phải hỏi nữ nhi của ngài một chút xem đêm qua đã đối xử với ta thế nào đi.”

“Đừng có gọi nhạc phụ bậy bạ. Sở Văn Lâm, ta đã hưu ngươi, ngươi đã không còn liên quan đến bất kỳ người Chử gia nào nữa.”

Sở Văn Lâm nhìn Chử Nhị gia, tức giận nói: “Ngài xem, thiên hạ còn có chuyện này sao?”

“Xu Hoa, sao đột nhiên con lại muốn hưu y? Lúc ấy không phải con đã nguyện ý à?” Chử Nhị gia cũng biết chuyện này là con gái mình sai, đành phải hỏi kỹ càng tỉ mỉ một phen.

Chử Xu Hoa lạnh lùng liếc Sở Văn Lâm một cái: “Phẩm hạnh y không tốt.”

“Trời đất chứng giám, nếu tại hạ có bất kỳ phẩm hạnh nào không tốt, kêu thiên lôi đánh chết ta đi.” Sở Văn Lâm nói đầy khoa trương.

Chử Xu Hoa thầm nghiến răng nghiến lợi, bởi vì lúc này xác thật Sở Văn Lâm chưa làm chuyện gì trái lương tâm, đột nhiên trong lòng nàng nảy ra một kế hay: “Việc này là do ta không đúng, nhưng ý ta đã quyết. Chử gia sẽ bồi thường cho ngươi một tòa nhà, mười mẫu đất, cùng một trăm lượng bạc, như vậy đủ rồi chứ.”

Không ngờ nữ chủ lại hào phóng như thế, Sở Văn Lâm kinh ngạc một lát, liền thuận nước đẩy thuyền: “Vậy cũng ngươi phải đổi hưu thư thành hòa ly thư*.”

(*) Hòa li thư: giấy ly hôn.

Chử Xu Hoa đáp ứng.

Sau khi Sở Văn Lâm rời đi, Chử Nhị gia lại che miệng ho khan vài tiếng, sắc mặt thoáng trở nên tái nhợt: “Xu Hoa, sao con có thể lỗ mãng như thế, chuyện lớn như vậy, còn không hề bẩm báo tổ mẫu con một tiếng.”

“Cha. Y cũng không phải người tốt gì, con gái cha không muốn gả cho y.”

Tuy rằng việc này đích xác kinh thế hãi tục, nhưng Chử Nhị gia đã sủng Chử Xu Hoa từ nhỏ, nàng nói y không phải người tốt vậy chính là không phải, lão chỉ là lo lắng thanh danh nàng về sau.

——

Có câu chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, chuyện y bị Chử Xu Hoa hưu rất nhanh đã truyền khắp kinh thành, Sở Văn Lâm cũng hoàn toàn trở thành một trò cười.

Y vừa bước vào Hàn Lâm Viện, liền thấy các Thứ cát sĩ* tụ lại với nhau nói gì đó, thấy y tới liền liếc y một cách châm biếm.

(*) Thứ cát sĩ: còn gọi Thứ Thường, là một chức vị ngắn hạn trong Hàn Lâm Viện ở thời Minh, Thanh; được tuyển chọn thông qua khoa cử, do các tiến sĩ có tiềm năng đảm nhiệm; là cận thần của Hoàng đế, phụ trách khởi thảo chiếu thư, giảng giải kinh thư cho Hoàng đế; là nguồn dự bị cho các Phụ thần của Minh Nội Các (Nguồn).

Phải biết rằng mấy ngày trước bọn họ còn cung kính nâng chén cùng uống với y, hiện giờ chuyện còn chưa hoàn toàn ngã ngũ đã thay gương mặt khác.

“Người ấy à, vẫn nên tự hiểu rõ bản thân, đừng vì vinh hoa phú quý nhất thời mà quên mất tôn nghiêm, kết quả còn bị người ta bỏ.” Một người từng có xung đột với y đang giả bộ nói chuyện, lời trong lời ngoài đều đang cười nhạo y.

Sở Văn Lâm không để ý đến gã, người như gã rất nhiều, y cũng lười so đo.

Ai ngờ một lát sau gã lại đến gần giả vờ va chạm y, làm tờ công văn mà y đang sao chép loang ra một vệt mực, gã lại giả mù sa mưa xin lỗi nói: “Ai nha, xin lỗi hôn phu của Chử gia, không đúng, ngươi đã bị hưu mà, ha ha ha. Trên đời này nam nhân bị hưu cũng chỉ có mình ngươi.”

Sở Văn Lâm trợn trắng mắt, đổi tờ giấy khác bắt đầu viết lại.

Rốt cuộc chịu đựng được tới khi tan làm, Sở Văn Lâm không lưu luyến chút nào rời đi, tên ngốc đằng sau thế nhưng còn không ngừng khiêu khích.

Về tới Chử phủ, y đi về phía đông. Thời gian này, y vẫn luôn ở trong căn phòng cách vách Thanh Vân Trai, dù sao Chử Tu Diễn cũng không đuổi y đi, y liền yên tâm thoải mái ở lại đây.

Lúc đang đi qua chỗ ngã rẽ hành lang, lại nghe thấy một trận ồn ào.

Y nhìn vào trong sân, liền thấy vài người đang vây quanh một thân ảnh cao gầy nói gì đó, nhìn cảnh tượng cũng không quá hài hòa: “Tần Trọng Lê, không phải ta đã bảo ngươi mang tráp sách của ta theo sao?”

Tần Trọng Lê? Đó không phải là nam chủ sao?

Nam chủ vị diện này trên thực tế là con riêng hoàng đế, vì bị hoàng hậu dùng quyền thế bức hại cho nên mới lưu lạc dân gian, chỉ có vài người của Chử phủ biết thân phận của gã, hơn nữa còn để gã lấy thân phận con trai do dòng bên lưu lại để ở trong Chử phủ, cùng mấy đứa nhỏ Chử gia đến thư đường đọc sách.

Xem ra ăn nhờ ở đậu chính là như thế, mặc dù là nam chủ cũng không thể tránh né.

Y không vội rời đi nhưng cũng không tiến lên. Không biết vì sao, y luôn có loại trực giác làm y cách nam chủ xa chút.

Đợi một lát hẳn nữ chủ sẽ gặp được nam chủ, y chỉ cần tùy tiện trộn lẫn chút là được.

Mấy thiếu niên kia tựa hồ là người của tứ phòng ngũ phòng, ngày thường trước mặt người có bối phận lớn hơn thì giả bộ ngoan ngoãn, cũng chỉ dám khi dễ những người từ ngoài đến. Nhưng tuy Tần Trọng Lê bị ăn hiếp gắt gao, thần sắc lại không có bao nhiêu quẫn bách hay vội vàng, có lẽ cũng đã quen hết rồi, biết rõ đạo lý nhịn mối nhục nhất thời.

Sở Văn Lâm đang nghĩ sao lúc này nữ chủ còn chưa tới, lại thấy Tần Trọng Lê tựa hồ phát hiện y, còn nhìn lại đây, trong mắt có chút nghi hoặc cùng dò xét.

Sở Văn Lâm nhăn mày, vẻ mặt có chút khổ đại cừu thâm. Y nghĩ có phải y nên rời đi rồi hay không.

Lại phát hiện nữ chủ đã tới: “Các ngươi đang làm gì?”

Xu Hoa tỷ……” Mấy người kia tự biết đuối lý, không dám đáp lời, cũng lén lút dùng ánh mắt cảnh cáo Tần Trọng Lê đừng nên lắm miệng.

Chử Xu Hoa đã nhìn thấu mấy trò vặt này của bọn họ, biết đây đương nhiên không phải chuyện tốt gì.

Trước đây nàng đã nghe Tần Trọng Lê là khách từ ngoài đến, cũng không được người Chử gia yêu thích, chỉ là không ngờ bọn họ lại khinh người quang minh chính đại đến như thế.

Nàng nhìn Tần Trọng Lê, trong mắt hiện lên chút suy nghĩ sâu xa.

Đời trước nàng đã sống đến lúc thân phận Tần Trọng Lê bị vạch trần, nàng cũng không ngờ vị anh họ dòng bên không chút tiếng tăm này cư nhiên lại là hoàng tử do Hoàng Thượng đánh rơi bên ngoài.

Tóm lại, hiện giờ gây dựng chút nhân tình cũng tốt.

“Tu Vị, Tu Thành, luận bối phận gã là huynh trưởng của các ngươi, các ngươi đã không lấy lễ đối đãi thì thôi, còn ác ý gây rối là sao? Phu tử đã dạy các ngươi nhân nghĩa lễ hiếu trung nghĩa liêm sỉ thế nào vậy.”

Hai thiếu niên nhìn nhau, cúi đầu.

Chử Xu Hoa giáo huấn vài câu, liền để họ rời đi: “Chớ để ta lại nhìn thấy lần nữa, lui xuống đi.”

Thấy không còn ai khác, trong viện chỉ còn lại Chử Xu Hoa cùng Tần Trọng Lê, Sở Văn Lâm liền nhân cơ hội đi tới.

—–

Tác giả có lời muốn nói: Kỹ thuật diễn của tiểu Sở tăng rồi!

Lim: mị mất 2 ngày để xử lý chương này, edit cổ đại thật là đau khổ mà T^T

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play