Nước mắt rơi trong bất lực, tôi mím môi gật đầu. Lúc này, bảo vệ con của chúng tôi mới là quan trọng nhất! Tôi nhanh chóng rời xe trốn trong bụi cây. Chiếc xe tối đèn không biết bên trong có những ai lao nhanh băng qua đám cỏ cao quá đầu người. Nhìn đoàn xe rầm rầm đuổi theo xe Vinh, lòng tôi xót xa như ai cào. Xe Vinh không đi được bao xa đành dừng lại, đoàn xe như những con quỷ dữ đã bao quanh xe anh rồi! Nước mắt rơi như mưa, hai mắt nhòa đi tôi nhìn xe anh bị bọn chúng đập phá, từng tiếng đập phá như đập thẳng vào trí óc tôi đau đớn đến run rẩy.
Tôi bỏ qua lời dặn im lặng của Vinh, lập cập gọi điện thoại gọi số khẩn cấp:
– Alo, cảnh sát…
Tôi chưa nói hết câu, ác quỷ đã xuất hiện ngay trước mặt tôi! Hắn… Dương Thành Vũ… chưa bao giờ hắn hung tợn và đáng sợ như lúc này! Hắn nhanh chóng cướp điện thoại trên tay tôi ném đi, một lực bế ngang người tôi bước như bay qua đám cỏ mặc kệ tôi vùng vẫy.
Vũ đặt tôi đứng trước mũi xe Vinh. Hai mắt sững sờ, Vinh bất lực mở cửa xe bước ra. Đám người kia nhanh chóng quặt tay anh lại.
Phía sau Vinh… Tôi tròn mắt nhìn, trong lòng ngập tràn hi vọng! Nhóm vệ sĩ của Vinh rất đông từ đâu xuất hiện, bọn họ nhanh chóng giành lại được anh từ tay lũ quỷ dữ. Anh được an toàn rồi!
Vũ kéo tôi lui về phía sau, ngăn cách tôi và Vinh bằng đám lâu la của hắn. Tròng mắt đỏ vằn, Vinh gào to:
– Dương Thành Vũ, tao cấm mày làm gì vợ con tao!
Vũ nhếch miệng, hắn dí con dao vào cổ tôi:
– Chỉ cần một nhát thôi, vợ con mày sẽ vĩnh viễn về với tổ tiên đấy! Nhưng tao cho chúng mày một lối thoát, mày có muốn không?
Vinh trầm lặng, đôi mắt tối tăm lạnh lẽo:
– Nói!
– Từ bỏ Phúc Thanh, thế nào?
Tôi cắn răng vào môi, dòng nước mắt lăn dài trên má, lắc lắc đầu. Con dao sáng lóa càng dí sát hơn. Vũ to giọng tiếp lời:
– Tao chuẩn bị tất cả rồi đây, mày chỉ cần ký thôi! Từ chức, từ bỏ tất cả cổ phần ở Phúc Thanh! Ký đi!
Vũ quát lên, đám lâu la của hắn cầm một tập tài liệu ném ra trước mặt Vinh. Vinh nuốt nghẹn nhặt tập tài liệu mở ra, trên tay anh là cây bút đã sẵn sàng.
Tôi lắc đầu, đau đớn gào lên:
– Không… anh đừng nghe theo hắn! Anh xứng đáng làm chủ Phúc Thanh, không phải hắn! Anh đi đi, cứ mặc kệ mẹ con em đi Vinh!
Bao trí óc, bao nỗ lực, bao tâm huyết của anh, bao nhiêu người ủng hộ anh… không phải rồi chịu dập đi theo cách này! Kẻ khốn nạn hèn kém này không bao giờ xứng đáng làm chủ Phúc Thanh!
– CÂM MỒM!
Vũ tức điên lên, hắn thụi một đấm rất mạnh vào bụng tôi. Tôi đau đến thấu tim gan, cảm giác bên dưới có máu chảy ra, cơ thể run rẩy đứng không vững mà quỵ gối.
– Con… con tôi! Cứu…!
Đôi mắt đầy đau đớn của Vinh vằn đỏ, anh gào lên:
– THẰNG KHỐN NẠN!
Người của Vinh từ lúc nào đã đứng sau lưng Vũ, một lực thôi đã đủ hất con dao trên tay hắn bay xa. Hắn nhanh chóng bị Dũng khống chế phải buông tôi ra. Dũng đánh hắn đến hộc máu mồm, bò lăn bò toài dưới đất. Thế cuộc lúc này đã trở lại với Vinh.
Tôi ngã quỵ trên nền đất cỏ bẩn thỉu. Vinh lao đến bế thốc ngang người tôi lên. Cảm giác lạnh giá bao trùm, tôi không ngừng run lên bần bật, hai tay ôm bụng.
– Anh… con chúng ta… em sợ lắm… em sợ lắm…
– Không sao hết, con chúng ta sẽ không sao hết!
Vinh ghì tôi vào lòng anh, từng lời từng lời anh nói ra bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa nỗi sợ hãi đến run rẩy. Cơ thể ấm áp của anh bao bọc cơ thể giá lạnh. Trong vòng tay anh, tôi cảm nhận nước mắt anh rơi trên tai trên má hòa cùng nước mắt tôi.
Chiếc xe lao như điên đến bệnh viện gần nhất. Ngồi trên băng ghế sau, Vinh không ngừng trấn an tôi cũng như chính bản thân anh. Nhất định, nhất định con chúng tôi sẽ không sao cả!
Đến bệnh viện, tôi lập tức được đưa vào phòng cấp cứu. Cơn đau bụng dưới quá mức chịu đựng, tôi không sao chịu nổi lịm đi trên cáng đẩy, trong lòng chỉ cầu mong duy nhất một điều. Con tôi được bình an vô sự, dẫu tôi có phải chết cũng cam lòng!
Đau đớn… lạnh giá… Tôi như kẻ lạc vào địa ngục băng trì. Trong cuộc đời này, chưa bao giờ tôi cảm thấy lạnh như thế, lạnh đến mức toàn thân như bị băng đá bao bọc. Tôi nghe loáng thoáng bên tai tiếng trẻ con khóc váng. Con… con tôi khóc phải không? Con ơi… Tôi muốn mở mắt ra, muốn gọi con mà không sao mở nổi hai mắt ríu chặt, cứ nằm đơ bất lực, tay chân không sao nhúc nhích. Tiếng bác sĩ văng vẳng như ở nơi nào xa lắm:
– Sản phụ băng huyết! Báo người nhà!
Tôi… tôi băng huyết? Lạnh quá… Đau đớn quá! Tôi không chịu nổi nữa rồi! Dương Thành Vinh… Anh ở đâu, anh mau đến với tôi đi! Đừng để tôi một mình trong tối tăm lạnh lẽo thế này! Làm ơn… hãy đến với tôi! Tôi xin anh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT