Bình minh sáng bừng cả căn phòng, tôi lơ mơ mở mắt, Vinh đã không còn trong phòng. Hôm nay là chủ nhật, Vinh không đi làm.
Anh… đang ở ban công của phòng ngủ! Tôi nhìn qua cửa kính, điếu thuốc trên tay anh chỉ còn một nửa. Lần đầu tiên tôi thấy Vinh hút thuốc, khuôn mặt nhìn nghiêng đăm chiêu cô độc đến mức khiến tôi đau lòng. Tôi quả thực không biết phải làm gì tốt hơn, chỉ biết cảm giác hai mắt cay xè rồi nhòa đi.
Vinh xoay đầu lại, thấy tôi ngồi trên giường gạt nước mắt, anh ném điếu thuốc dở, đẩy cửa trở lại phòng.
– Cô đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng. Có thai không nên khóc.
Âm giọng của anh nhàn nhạt không chứa cảm xúc, dường như là cách đối thoại của một người đàn ông bất kỳ dành cho một người phụ nữ có thai bất kỳ. Nhưng hoàn cảnh của chúng tôi mà nói, câu nói của anh… có phải là sự bao dung che chở?
Tôi run rẩy, toàn thân dâng lên cảm giác mừng rỡ, cả khuôn mặt ửng đỏ lập tức vùng đến trước mặt Vinh, quỳ xuống dập đầu thêm một lần.
– Anh không đuổi mẹ con em đi sao?
– Tôi đã cưới cô, tại sao lại đuổi cô đi?
Tôi ngẩng mặt nhìn Vinh, hai dòng nước mắt cứ vậy lăn dài trong nghẹn ngào hạnh phúc. Tôi đã lừa dối anh, vậy mà anh… vậy mà anh vẫn quyết định dang tay che chở cho mẹ con tôi? Suốt cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ quên giây phút tôi được anh tha tội.
– Em không có lựa chọn nào… em mong anh thứ lỗi… Em thật lòng không muốn lừa dối anh! Nếu có lúc nào anh cảm thấy hối hận, anh cứ đuổi em đi, em sẽ không oán trách anh một lời nào hết!
– Tôi chỉ cần cô sinh cho tôi một đứa con thuộc về tôi. Tôi hi vọng cô giữ lời.
Vinh nhắm lại đôi mắt mệt mỏi, anh khẽ thở hắt một hơi, hai mắt mở ra nhìn thẳng vào tôi chờ đợi.
Tôi gật đầu, cảm giác da mặt nóng ran, đáp lời:
– Vâng… bao giờ đứa bé trong bụng em sinh ra đủ cứng cáp… em sẽ…
– Được rồi. Giờ cô lo giữ sức khỏe mà sinh con đi!
Vinh khẽ lắc đầu bước vào nhà tắm. Để đến với quyết định bao dung này, chắc hẳn anh đã phải chấp nhận nhượng bộ rất nhiều. Nếu như tôi không có cái thai trong bụng, mong muốn của anh sẽ sớm được thực hiện, vậy mà cuối cùng thời gian chờ đợi phải kéo dài thêm quá lâu, thậm chí rủi ro cũng quá lớn. Đứa con trong bụng sẽ lấy đi thời gian, sức lực, thậm chí là cả tính mạng của tôi…
Vinh không còn ở nhà, tôi cũng quyết định lên trường cho khuây khỏa. Chúng tôi không có trăng mật vì Vinh rất bận rộn, trên hết vì chúng tôi không yêu thương nhau, sắp xếp trăng mật cũng chẳng để làm gì.
Gần đến bữa tối, Vinh trở về phòng. Tôi mừng rỡ dọn sẵn quần áo gấp để trên giường cho anh. Hôm nay từ bốn giờ tôi đã trở về nhà họ Dương. Tôi quyết định sẽ làm một người vợ tốt của anh trong thời gian chờ đợi.
– Anh, em soạn đồ cho anh rồi này, anh tắm đi!
Tôi gượng cười tỏ ra vui vẻ bước đến đón Vinh. Anh nhìn về giường, không nói không rằng mở tủ lấy bộ đồ khác. Cảm giác trong tôi như bị dội một gáo nước lạnh. Vinh không muốn tôi làm những việc này cho anh, vì anh không coi tôi là một người vợ đúng nghĩa. Cái mặt thẫn thờ như mất bị gạo của tôi khiến anh chú ý.
– Bộ đó chật rồi, không mặc nổi.
Anh nhàn nhạt giải thích rồi bước vào trong nhà tắm. Trái tim tôi bất giác ấm áp khó tả. Chỉ một câu nói vậy thôi, tự nhiên tôi lại cảm thấy… con người anh không phải gỗ đá, anh rất biết để ý tâm trạng của người khác. Sống với anh có lẽ cũng không tệ.
Bữa tối nay gia đình nhà họ Dương mới chính thức tề tựu bởi lẽ tối qua Vinh biến mất không nói một lời. Ông Trí trừng mắt khi thấy Vinh bước vào phòng ăn, tôi theo sau anh:
– Mày còn biết vác mặt về cái nhà này à?
– Ba, tối qua con có chút việc gấp không thông báo kịp!
Bà Thủy dịu dàng can:
– Mình… con nó có bao giờ thế đâu, chắc gấp quá nó không làm gì được thôi! Cái Vy cũng đừng giận chồng con, con nghe chồng con nói rồi đấy!
– Dạ… con hiểu mà mẹ!
Tôi đáp lại lời bà Thủy, bước lại gần bà ta ngồi xuống. Vinh cũng kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi. Bà Thủy diễn vẻ xởi lởi bề ngoài khiến tôi tạm thời dễ thở, mặc kệ trong lòng bà ta nghĩ sao.
Ông Trí vỗ tay để nhà bếp mang đồ ăn ra bàn. Khi các món ăn được bưng ra đầy đủ, Vinh bất ngờ lên tiếng:
– Ông nội, ba, mẹ, con xin lỗi vì đến hôm nay con mới thông báo cho cả nhà biết tin vui… hiện tại vợ con đang mang thai.
Tôi giật thót mình, cúi mặt im lặng. Vinh làm vậy là điều bất đắc dĩ để tôi có thể tiếp tục yên ổn ở đây. Anh buộc phải nhận mình là tác giả của bào thai. Hai má tôi nóng ran, cảm giác trong tôi vừa xấu hổ lại tràn ngập biết ơn đối với anh.
– Đấy, mẹ biết ngay mà… thế mà cứ giấu! Có tin vui là phải liên hoan to rồi! Thai được bao nhiêu tuần hả Vy?
– Dạ… thai… được chín tuần mẹ ạ.
– Thế hai đứa còn quen trước cả khi chú Tín giới thiệu cơ à?
Bà Thủy tò mò hỏi. Vinh thay tôi trả lời:
– Vâng. Chúng con đã quen nhau từ trước. Không ngờ chú Tín lại có nhã ý giới thiệu Vy cho con mẹ ạ.
– Thế là hai đứa có duyên lắm đấy!
Bà Thủy khen ngợi, còn gắp nhiều thức ăn cho tôi, luôn miệng dặn dò cẩn thận các kiểu. Không khí quanh bàn ăn tưởng chừng sôi nổi nhưng sâu bên trong lại khiến tôi bất giác lạnh sống lưng. Ánh mắt Dương Thành Vũ nhìn về tôi, cả thái độ gượng gạo của bà Thủy… Việc tôi có con với Vinh thực sự khiến bọn họ không vui! Tôi nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu, tự trách mình nghĩ nhiều quá rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT