Tôi làm vài việc rồi lên giường nằm, dù sao đã ở đây rồi, chung giường với Vinh là chuyện tôi không thể tránh khỏi. Trên hết tôi cần kết hôn với hắn, thế nên gì thì gì tôi vẫn sẽ phải chiều hắn chuyện kia. Tôi nghĩ ngợi rồi gọi cho Yến:
– Sáng mai tôi muốn đến viện Q, khoa Sản, tôi cần nhờ bác sĩ ở đó giúp đỡ!
– Được, tôi sẽ báo bác sĩ ở đó hỗ trợ cô.
Cảm thấy yên tâm hơn, tôi tính cách thoát khỏi Vinh đêm nay. Chuẩn bị một hồi tôi lơ mơ ngủ, chợt giật mình khi cảm nhận có bàn tay lớn nắn bóp ngực mình.
– Á!
Tôi lập tức lùi người lại. Vinh ngồi xuống giường cạnh tôi, hơi thở phảng phất mùi rượu. Anh ta có chút say, đôi mắt mơ màng nhìn tôi nhưng không biết có phải nhìn tôi thật hay không.
– Làm gì mà giật mình như gặp ma thế?
– Đồ dê xồm!
– Đàn ông không dê, đàn bà không mê!
Anh ta nói xong thì cười, nụ cười của rượu nhưng lại đẹp đến mức làm người nhìn ngây ngẩn. Tôi lập tức lắc đầu trấn tĩnh lại, cuộc đời tôi đã chó cắn lắm rồi, tôi còn định hốc thêm phân chó hay sao?
– Ai mê chứ tôi không mê! Mà tôi mê anh thì được cái gì, đẻ cho anh một đứa con rồi anh vứt tôi đi như vứt một cái giẻ rách! Tôi mê anh để nhục để khổ thêm à?
Vinh không trả lời, bước vào toilet tắm rửa thêm một lần. Tôi nheo mắt nhìn về cánh cửa sáng đèn.
Lần này bước ra, Vinh để mình trần, chỉ quấn một tấm khăn trắng lớn quanh hông. Tôi khẽ nhếch miệng cười quay lưng lại, mặt úp vào trong, chủ động nằm gọn vào trong sát tường, nhường chỗ cho anh ta.
– Bia rượu rồi không nên tắm đâu, lại còn tắm đêm, đột tử đấy!
Tôi nói vọng về sau lưng, không quay mặt lại. Anh ta không thèm nghe, bàn tay lần mò đến mông tôi rồi khựng lại. Tay anh ta đã chạm đến miếng băng vệ sinh tôi dán.
– Anh thấy rồi đấy, tôi vừa hành kinh. Đêm nay không được!
Vinh không bày tỏ thái độ gì, anh ta biết thời gian còn dài, vùng khỏi giường ra tủ lấy quần xà lỏn mặc vào. Ít nhất tôi tạm thời tránh được anh ta mấy ngày tới, cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, giấc ngủ đến với tôi cũng nhẹ nhàng.
Ánh sáng ngày mới len lỏi qua khe cửa chiếu sáng không gian. Căn phòng thoảng mùi hương nhẹ nhàng, tôi cảm thấy dễ chịu, ngủ sâu và êm đến bất ngờ. Lơ mơ mở mắt, phút giây đầu tôi còn ngỡ ngàng trước khung cảnh xa lạ nhưng rất nhanh tôi liền trấn định. Tôi đang ở trong phòng của Dương Thành Vinh, ngủ trên giường anh ta suốt đêm qua nhưng may mắn được ngủ yên!
Điện thoại tôi vang lên tiếng nhạc chuông ưa thích, người ở đầu bên kia là Yến:
– Cô Thanh Vy, sáng nay cô cứ đến bệnh viện Q, tôi đã dặn bác sĩ ở đó rồi!
Tôi nhanh chóng sửa soạn, bên ngoài có tiếng bác Hồng – bác gái vẫn chăm sóc tôi:
– Cô Vy, cô xuống nhà ăn sáng hay để tôi mang lên?
Đúng là sướng như bà hoàng mà! Tôi nói vọng ra:
– Cháu xuống nhà ăn, từ sau bác không cần hỏi cháu đâu ạ!
Tô chút son handmade, tôi cột tóc lên cao cho thoáng, đeo chiếc túi xách lên người. Sáng nay tôi phải khám thai nên mặc một bộ váy hồng nhạt mềm rộng kiểu baby doll.
Giờ là tám giờ, Dương Thành Vinh đi từ bao giờ tôi cũng không biết, thế nên hỏi bác gái:
– Anh Vinh đi từ mấy giờ thế bác?
– Chị dâu tương lai của tôi đây à?
Tôi ngỡ ngàng quay người lại, khá bất ngờ về người đàn ông trẻ vừa cất lời có chút mỉa mai. Tôi dễ dàng đoán được anh ta là ai. Anh ta có vóc dáng cao ráo, mặc trên người bộ vest xanh dương. Đàn ông mà mặt hoa da phấn, rất đẹp nhưng lại có vẻ gì đó từ anh ta toát ra khiến tôi không ưa chút nào.
– Anh là…
– Tôi là Vũ, em trai của chồng chị. Anh Vinh đi từ lúc nào chị cũng không biết sao?
Bực thật, tôi bắt đầu gặp một hòn đá to đùng như cảnh báo của Vinh rồi đây!
– Anh Vinh sợ tôi thức giấc nên rời đi khẽ khàng không cho tôi biết, tôi nghĩ quan tâm chiều chuộng chính là như vậy đấy!
Vũ mỉm cười gật đầu, anh ta ngồi xuống bàn ăn đối diện với tôi, giống như cùng tôi ăn sáng. Hai bát phở bò thơm lừng được phục vụ trước mặt tôi và anh ta, anh ta nhún vai nhướng mày, điệu bộ tươi tỉnh tỏ ý mời tôi.
– Chị dâu quả thật là rất giống…
Anh ta nói lấp lửng. Thái độ này là muốn đâm bị thóc, chọc bị gạo đây mà! Tôi mỉm cười đáp:
– Vâng… chị Ngọc Lan phải không? Cũng vì tôi giống chị ấy mà anh Vinh chọn tôi!
Anh ta à lên một tiếng tỏ vẻ hiểu chuyện:
– Thì ra là vậy… Chị ăn phở đi, có vừa miệng chị không?
– Cảm ơn anh quan tâm, tôi thấy rất ngon!
Tôi ăn nhanh cho xong để biến khỏi tầm mắt anh ta, thế nên khi anh ta còn đang ăn tôi đã ăn xong, đứng dậy nói:
– Rất vui được gặp anh, giờ tôi phải đi có việc!
– Chị dâu trẻ thế này… đã đủ mười tám tuổi chưa thế?
Anh em nhà này khác nhau chỗ nào tôi không biết nhưng cực giống nhau ở cách nói chuyện làm kẻ khác tức điên.
– Tôi nên cảm ơn anh khen tôi trẻ trung chứ? Tiếc là tôi quá con số đó rất nhiều rồi!
Không để Vũ nói thêm, tôi quay mặt bước nhanh. Trong ngôi biệt thự xa hoa này, dường như bất kỳ kẻ nào cũng khiến tôi toát mồ hôi hột!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT