*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 58 - Đường ai nấy điCách Mạc Doãn trần tình khác hẳn hoàn toàn với tối qua trước mặt Hạ Huyên. Trước mặt Hạ Huyên, hắn từ đầu đến cuối vẫn không nhanh không chậm, kể lại câu chuyện của mình hầu như không có cảm xúc, như đang nói tới một người khác vậy. Nhưng trước mặt hoàng đế thì khác, tuy rằng không than thở khóc lóc, nhưng vẻ mặt dè dặt ẩn nhẫn thực sự còn khiến người ta đau đớn hơn cả kêu gào khóc lớn. Mỗi khi đến đoạn mấu chốt, hắn sẽ thoáng dừng lại, cứ như không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, không biết nói gì thêm nữa, khiến hoàng đế cứ phải sốt sắng hỏi dồn, "Sau đó thì sao?"
Hoàng đế nghe kể cứ như là đang nghe sách, thân mình cứ chồm về phía trước hứng thú lắm. Đến lúc Mạc Doãn nằm rạp người xuống đất cầu xin Thánh Thượng điều tra lại vụ án tham ô ở Sơn Thành, hoàng đế sờ sờ mấy hạt châu pha lê trong tay, phán một câu, "Hình Bộ dám giúp bọn phản tặc lừa gạt trẫm."
"Hạ Huyên," hoàng đế nhìn người đang đứng im lìm bên cạnh, "Để cho mấy lão già đó nếm thử thủ đoạn chấn chỉnh người ở biên giới của ngươi, xem có thể moi ra được câu nào thật lòng từ trong miệng bọn họ hay không."
"Choang" một tiếng, những hạt pha lê đập mạnh vào bàn, văng tung tóe rơi khắp nơi.
Người vừa rồi còn đang say sưa nghe câu chuyện xưa cũ, nháy mắt đã hỉ nộ vô thường biến đổi sắc mặt ngay tức khắc.
Nhóm nội thị nhất thời run lẩy bẩy đồng loạt quỳ xuống đất.
Hạ Huyên lập tức chắp tay nói: "Bệ hạ bớt giận."
"Đứng lên đi," hoàng đế lại đổi giọng, "Mạc khanh."
Mạc Doãn lớn tiếng nói: "Đa tạ bệ hạ."
Hắn đứng lên, hơi lảo đảo một chút, bước chân của Hạ Huyên liền vô thức định bước về phía Mạc Doãn, vừa lúc đó hoàng đế vẫy tay, nội thị nhanh chóng tiến tới đỡ Mạc Doãn đứng thẳng dậy. Hắn thẳng người, ho nhẹ một tiếng: "Chỉ là vết thương nhỏ lúc bị lưu đày, vi thần thất lễ rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT