*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cửa xe mở ra, Mạc Doãn trực tiếp bị đưa xuống xe.
Không có dụng cụ phụ trợ như xe lăn, Mạc Doãn chỉ có thể hoàn toàn phó mặc cho người khác bài bố, yếu ớt dựa vào lòng ngực Bùi Thanh, hai tay ôm chặt cổ áo Bùi Thanh, lắc lư theo từng bước chân y.
Nơi này cách nhà Bùi rất xa.
Cảnh vật dọc đường rất xa lạ, có vẻ như đây là vùng ngoại ô, khắp nơi là rừng thông, mỗi lần lốp xe nghiến qua là tiếng cây lá gãy nát không ngừng lọt vào tai.
Đây là một căn nhà nhỏ rất đẹp chỉ có một tầng, cửa không có bậc thang. Cửa mở ra, một khung cửa sổ khổng lồ cao từ trần đến sàn phản chiếu mặt hồ lấp lánh bên ngoài, mặt hồ trong xanh xen lẫn ánh nắng vàng rực rỡ đẹp say lòng người.
Trong nhà không có nhiều đồ đạc, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn cũng chẳng có gì, bên cạnh có một chiếc ghế sofa da màu đen cỡ vừa.
Mạc Doãn được đặt trên ghế sofa, tay hắn rũ xuống, cả người nghiêng nghiêng ngả ngả vì không có chỗ dựa vào, đành phải nắm lấy tay vịn của ghế sofa để giữ thăng bằng.
Hắn cúi đầu thật sâu, tóc hơi xõa xuống hai bên, che kín tai, để lộ phần gáy mỏng manh.
Trong tầm mắt hắn chỉ có thể nhìn thấy đôi giày da màu đen của Bùi Thanh.
Trong khoảng thời gian này, anh em Bùi không hẹn mà cùng biến mất khỏi thế giới của hắn.
Một mặt là vì phải giải quyết đám tang của cha và sự hỗn loạn trong công ty nên chắc chắn hai người rất bận rộn, mặt khác, có lẽ lúc này họ cũng không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.
Căn nhà nhỏ vào mùa đông, không khí lạnh lẽo nhưng trong lành. Lúc Bùi Thanh đưa hắn ra khỏi nhà Bùi thì Mạc Doãn đang đọc sách trong phòng ngủ, nhà Bùi rất ấm áp nên hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, Bùi Thanh tiện tay lấy thêm một chiếc áo khoác quấn quanh người hắn, rồi bế hắn lên khỏi xe lăn, cuốn sách trong tay Mạc Doãn rơi xuống sàn, chân hắn chỉ mang một đôi tất mùa đông mềm mại rộng thùng thình, cứ vậy mà bị người ôm đi như thế.
Áo khoác lỏng lẻo bị tuột xuống, chỉ che được nửa người, Mạc Doãn đưa tay siết chặt lại áo khoác.
Cằm bỗng nhiên bị hai ngón tay giữ lại.
Buộc phải ngẩng mặt lên.
Ánh mắt chạm nhau.
Ánh mắt đã từng rất thân mật và không chút dè dặt giờ đây lại lạnh lùng đến mức Mạc Doãn không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Bùi Thanh vẫn mặc bột đồ đen như hôm đi dự tang lễ. Y vốn là một người lạnh lùng và kiêu ngạo, giờ đây trông càng thêm khắc nghiệt và bất cận nhân tình, đặc biệt là biểu cảm trên khuôn mặt. Mặc dù bình thường vẻ mặt y cũng chẳng thân thiện hòa nhã gì mấy, nhưng ngay cả khi Mạc Doãn nhìn thấy Bùi Thanh lần đầu tiên, trên mặt Bùi Thanh cũng không có biểu cảm lạnh lùng như bây giờ.
Bùi Thanh nói, "Thích không?"
Mạc Doãn giật mình, "Cái gì?"
Bùi Thanh nói, "Nơi này."
Mạc Doãn lại ngẩn người ra.
Bùi Thanh nói, "Tôi không mua nhiều đồ đạc, muốn đợi em tự mình lựa chọn."
Đồng tử Mạc Doãn khẽ run lên, hắn lại nhìn xung quanh, mặc dù nơi này trống rỗng nhưng nhìn rất ấm áp và đơn giản, giống với phòng ngủ của hắn trong nhà Bùi, có một không gian dành riêng cho xe lăn. Nhìn cách trang trí thì rõ ràng không phải là chuẩn bị trong ngày một ngày hai, Mạc Doãn quay đầu nhìn Bùi Thanh, môi khẽ run lên, "Bùi Thanh..."
Bùi Thanh rút tay về, đút hai tay vào túi quần, đi vòng quanh hai bước rồi quay người lại, ánh mắt vẫn lạnh lùng, vẻ mặt vẫn như cũ, như đang đeo một chiếc mặt nạ khó đoán, y thản nhiên hỏi, "Em nhờ tôi đón em vì muốn cho tôi xem cảnh em và Bùi Minh Sơ đang ở bên nhau à?"
Sắc mặt Mạc Doãn trong nháy mắt tái nhợt, hắn không hề biện hộ mà chỉ run run môi, nhẹ giọng nói, "Thực xin lỗi."
Câu trả lời có phần ngượng ngùng và yếu đuối.
Im lặng kéo dài tưởng chừng như cái chết.
Trong khoảng thời gian này, Bùi Thanh hầu như không ngủ được một giây phút nào.
Y không thể nhắm mắt được.
Chỉ cần nhắm mắt lại, tâm trí y lại tràn ngập cảnh tượng như đất trời sụp đổ kia.
Anh trai và người yêu quên hết tất cả ôm hôn nhau say đắm như vậy, cho dù là người mù cũng có thể nhìn thấy sức hút mạnh mẽ và sự vướng mắc sâu sắc giữa họ...
Đương nhiên, Bùi Cảnh Hữu cũng nhìn thấy.
Bùi Cánh Hữu cực kỳ yêu quý Bùi Minh Sơ, có lẽ ông nằm mơ cũng chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ bị đứa con trai yêu quý nhất của mình chọc giận đến chết.
Mọi thứ thật vô lý và tàn nhẫn.
Đôi mắt của Bùi Thanh lướt qua từng tấc, từng tấc nhỏ trên người Mạc Doãn.
Hắn vẫn gầy như cũ, khoác chiếc áo khoác rất mỏng, đôi tay kéo áo thon dài trắng nõn như một chiếc lá mỏng, hai chân buông thõng không thể khống chế vì khuyết tật, một đoạn mắt cá chân lộ ra dưới đôi tất mùa đông sáng màu.
Trông hắn thật đáng thương, yếu đuối và ngoan ngoãn, điều đó khiến y yêu thích biết bao nhiêu, nhưng đồng thời cũng mang đến cho y rất nhiều đau khổ.
"Em vẫn luôn lợi dụng tôi, phải không?"
Bùi Thanh nghiêng người thì thầm.
Cuối cùng Mạc Doãn cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe và đẫm lệ.
Bùi Thanh bình tĩnh nhìn hắn, như không nhìn thấy những giọt nước mắt trong mắt Mạc Doãn, đôi mắt tĩnh lặng u ám đến đáng sợ.
"Từ đầu đến cuối, em chỉ lợi dụng tôi để kích thích anh ta thôi phải không?"
Mạc Doãn dùng sức lắc đầu, cuối cùng mới bắt đầu giải thích, "Không có, không phải vậy đâu, tôi không có ý đó, tôi không ngờ cha anh lại đến, tôi chỉ muốn nhờ anh đón tôi càng sớm càng tốt thôi, tôi không muốn ở lại với anh ta......"
"Nếu vậy tại sao ngay từ đầu em lại đi với anh ta?"
Mạc Doãn im bặt.
Trước mặt Bùi Thanh, vẻ mặt của hắn thật nhợt nhạt và bất lực, chẳng thể giải thích, cũng chẳng nói thêm được gì, sự thật đã phơi bày ngay trước mắt.
Bùi Thanh thẳng người nhìn xuống Mạc Doãn.
Hai tay Mạc Doãn nắm chặt áo khoác, ngẩng đầu nhìn y với ánh mắt cầu xin, "Tha thứ cho tôi đi, Bùi Thanh, tôi không muốn làm tổn thương anh đâu, tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi mà..."
Bùi Thanh quay mặt đi chỗ khác, thờ ơ nói, "Em biết gì không? Tôi ghét nhất là khi mọi người nói xin lỗi với tôi."
Mạc Doãn đang nói đột nhiên im lặng.
Bầu không khí đông cứng, hai người đã từng yêu thương quấn quýt nhau tốt đẹp như thế giờ đây đều không còn gì để nói.
Bùi Thanh cuối cùng cũng quay mặt lại, ánh mắt lạnh lùng như dao nhọn, khẽ lướt qua gương mặt Mạc Doãn rồi rơi xuống đôi môi hắn.
"Lần thứ mấy rồi?"
"......Cái gì?"
"Em hôn anh ta."
"......"
Mạc Doãn cắn môi dưới, như có chút xấu hổ, "Bùi Thanh, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Bởi vì anh bận ở công ty nên tôi không muốn làm phiền anh, anh ta lại không cho tôi tìm tài xế, tôi đành phải nhờ anh ta đưa tôi về thăm nhà một chút, sau đó tôi cảm thấy bầu không khí không ổn lắm nên mới nhắn tin cho anh nhanh chóng đến đón tôi. Tôi thề là tôi không cố ý làm vậy..."
Bùi Thanh im lặng lắng nghe, vẻ mặt vẫn thờ ơ và không có phản ứng gì với bài giải thích dài dòng của Mạc Doãn, "Đó là lần đầu tiên."
Mạc Doãn xấu hổ cụp mi xuống.
"Tôi lúc nào cũng tôn trọng em," Bùi Thanh nhàn nhạt nói, "Bởi vì em tàn tật nên tôi sợ em sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng xem ra khi ở bên anh ta, em lại rất nồng nhiệt thì phải, có lẽ lát nữa chúng ta phải thử lại xem để biết cảm giác đó là như thế nào."
"Bùi Thanh——"
Mạc Doãn mất kiểm soát hét lên một tiếng.
Bùi Thanh như chưa nghe thấy gì tiếp tục nói, "Dù sao kết quả cũng như nhau thôi, cha cũng sẽ bị kích thích mà lên cơn đau tim."
Hơi thở của Mạc Doãn đột nhiên trở nên dồn dập, đặc biệt là trong căn phòng nhỏ yên tĩnh.
"Nhưng mà thật ra cũng có lỗi của tôi," Bùi Thanh lẩm bẩm, "Nếu không phải tôi tiết lộ báo cáo tài chính của công ty, khiến ông ấy bị kích thích trước, may ra lần này ông ấy có thể sống sót."
Mạc Doãn trợn to hai mắt, có vẻ vô cùng kinh ngạc, "Là anh..."
Bùi Thanh hơi nhếch môi, đối mặt với ánh mắt Mạc Doãn, "Cho nên, cả ba người chúng ta đều là tội phạm."
Mạc Doãn nhìn có vẻ không nói nên lời, nước mắt đã cạn, vẻ mặt khi đối mặt với Bùi Thanh từ cảm giác tội lỗi lúc đầu chuyển sang hơi sợ hãi.
Bùi Thanh nghiêng người nắm lấy tay Mạc Doãn, "Tay em lạnh quá."
Mạc Doãn không nói gì, lòng bàn tay khẽ run lên.
Bùi Thanh rút tay ra.
Chiếc áo khoác rộng mất đi độ bám lập tức trượt xuống do quán tính, để lộ thân hình gầy gò của Mạc Doãn.
Đồng tử Mạc Doãn hơi sững lại, biết rằng có lẽ hôm nay mình sẽ không thể thoát khỏi trận đòn này.
Nhưng không sao hết.
Muốn làm kẻ ác thì phải có ý thức làm kẻ ác.
Chịu đựng một chút đau đớn thể xác cũng không sao, nhìn thấy dáng vẻ Bùi Thanh trên bờ vực sụp đổ như thế này cũng đủ khiến trong lòng hắn vui sướng không biết bao lâu.
Với tính cách kiêu ngạo và xa cách của Bùi Thanh, cộng thêm đôi chân hắn đã tàn phế, cùng lắm là bị y đánh gãy một tay mà thôi, sau khi trả thù hắn xong sẽ đến lượt Bùi Minh Sơ.
Mạc Doãn ngoài mặt ngơ ngác, nhưng trong lòng lại bình tĩnh chờ đợi Bùi Thanh ra tay.
Bùi Thanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoảng loạn của hắn, xoay mặt hắn lại, hôn nhẹ lên môi hắn, "Ở đây cũng lạnh quá."
Mạc Doãn không phản ứng gì, cứ nhìn Bùi Thanh bằng ánh mắt đờ đẫn, không ngờ Bùi Thanh lại cúi xuống hôn hắn.